Chương 39: Lộ Diêu Diêu Quay Sang Ôm Anh

Ngồi yên lại!

Nửa người Lộ Diêu Diêu đã ở phía trước, cô không định dừng lại. Tay đặt lên đùi anh, lấy chân anh làm điểm tựa, Lộ Diêu Diêu tiếp tục leo lên phía trước. Chẳng mấy chốc, cô đã qua được một chân.

Đột nhiên, tay cô trượt xuống, cơ thể đung đưa.

Sau khi ổn định lại, cô thấy có gì đó không ổn, nghiêng đầu nhìn tay mình, thấy vị trí bàn tay đặt lên mà kinh hãi. Không kìm được lòng nên bàn tay đã ấn lên. Xe đột ngột dừng lại.

Cô ngước nhìn Dương Cảnh Thừa và mỉm cười: Tôi không có ý đó.

Dương Cảnh Thừa nhìn cô chằm chằm. Đừng mang nó đi?

Lộ Diêu Diêu từ từ lấy tay lại. Chiếc xe dừng lại và cô leo lên tốt hơn. Cô bất ngờ leo lên vị trí lái phụ. Sau khi ngồi xuống, cô quay lại nhìn Dương Cảnh Thừa, cười gượng,

"Tôi không phải cố ý."

Dương Cảnh Thừa nhìn cô chằm chằm, Còn không lấy ra?

Lộ Diêu Diêu chậm rãi thu tay về. Xe dừng lại, cô di chuyển dễ hơn. Rất nhanh đã leo đến ghế kế bên tài xế. Ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía Dương Cảnh Thừa, cười đến thích thú. Dương Cảnh Thừa không nhìn cô, khởi động lại xe.

Lộ Diêu Diêu không cười nữa, quay đầu lại nhìn vào bàn tay của mình, mở, nắm, mở, nắm, như thể đang đo cái gì. Làm nhiều lần như thế, cắn môi một cái.

Dương Cảnh Thừa liếc nhìn cô, cảnh báo:

"Thắt dây an toàn cho chắc, ngồi xuống, đừng di chuyển nữa!"

Lộ Diêu Diêu kéo dây an toàn qua, gài chặt, cười với anh:

"Ngồi xong, anh đi đi, Cảnh Thừa."

Dương Cảnh Thừa quay đầu lại, tăng tốc độ xe.

"Làm sao cô đến được đây?" Một lúc sau, Dương Cảnh Thừa hỏi.

Lộ Diêu Diêu đem những chuyện từ lúc hoàng hôn đến sau khi anh đi ra khỏi sa mạc kể hết một lần.

Dương Cảnh Thừa cau mày,

"Lại là Tần Trinh Trinh!"

Nếu không phải vì Tần Trinh Trinh, Lộ Diêu Diêu sẽ không bị mấy tên đó đuổi kịp, sẽ không bị đánh.Chiếc xe đang lái trên sa mạc. Lộ Diêu Diêu nhìn ra cửa sổ, đen như mực. Cô thu hồi ánh mắt, đột nhiên quay đầu lại nhìn ra ngoài, trong đêm tối loáng thoáng có một chút ánh sáng.

"Đã muộn thế này mà còn có người đi vào sa mạc sao?" Lộ Diêu Diêu suy đoán, nói.

Nhưng cô vừa nói xong, dường như nghe thấy ai đó gọi tên mình.

"Cảnh Thừa, lái sang phía bên kia đi." Lộ Diêu Diêu nhìn vào nơi có ánh sáng.

Dương Cảnh Thừa bẻ lái, xe vòng qua.

Lộ Diêu Diêu nghe rõ, cô ngạc nhiên nói:

"Đó là Trương Tục. Trương Tục đang gọi tôi. Anh ấy đến tìm tôi."

Chẳng mấy chốc, Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa nhìn thấy một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác màu xám, cầm đèn pin. Người đàn ông thấy chiếc xe đang đến, dừng lại.

Chiếc xe dừng lại trước mặt anh ấy.

Lộ Diêu Diêu mở cửa xuống xe, vẫy tay với người đó, Trương Tục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!