Dương Cảnh Thừa. Cô gọi anh một tiếng.
Dương Cảnh Thừa ngồi trên người lạc đà, từ trên cao nhìn xuống cô. Bờ môi đỏ kia lấp ló sau tấm khăn mỏng màu hồng, nhưng lại còn xinh đẹp diễm lệ hơn tấm khăn ấy, khóe miệng cô còn cong lên một độ cung, thể hiện tâm trạng mình giờ đang rất tốt.
"Dương Cảnh Thừa, tôi đã đợi anh rất lâu đó." cô cười nói.
Dương Cảnh Thừa nhảy từ trên lưng lạc đà xuống, nhìn cô, Chờ tôi làm gì?
Thì muốn gặp anh.
Dương Cảnh Thừa nhớ tới lời của cô trong điện thoại: Bây giờ có thời gian, chúng ta gặp nhau được không? Trừ người tới đây du lịch thì không có nhiều người ở sa mạc lắm. Đều là những người cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp mà thôi. Mà mấy ngày nay, anh cùng cô rất hay gặp nhau.
Cô nói tiếp:
"Chúng ta đã ba ngày không gặp nhau rồi."
Ba ngày? Dương Cảnh Thừa liếc cô.
Ừm. Ba ngày.
Cô lặp lại con số chính xác này. Khăn lụa che khuất mặt cô, chỉ còn để lộ ra đôi mắt. Giờ phút này, trong mắt cô đầy ý cười, phảng phất như đang chìm đắm trong một cơn say.
Dương Cảnh Thừa nhìn cô, nhất thời không biết nói gì.
Cô lại cười hỏi:
"Ba ngày này anh làm gì vậy?"
Anh mặc kệ cô.
Cô thì vừa nghiêm túc vừa kiên nhẫn chờ anh trả lời.
Nghỉ ngơi. Cuối cùng anh vẫn nói.
À. cô vừa lòng cười,
"Vậy lúc nghỉ ngơi anh có nhớ tôi không? Có mơ thấy tôi không?"
"Bà chủ Lộ, Lộ Diêu Diêu."
Hửm?
Không có.
Anh gọi cô là bà chủ, lại gọi tên đầy đủ của cô, cô còn tưởng anh sẽ nói gì đó ghê gớm lắm, ai ngờ chỉ có hai chữ này.
Anh đang nói dối à?
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh.
Không nhìn ra được gì từ nét mặt của anh, Lộ Diêu Diêu cũng không chấp nhất nữa. Cô cười nói:
"Tôi cũng đang bận chuyện ở khách sạn. Ban ngày bận, đến tối mới có thời gian nhớ anh."
"Có mấy lời đừng suốt ngày nói đi nói lại nữa."
Lời nào cơ? cô chớp mắt.
Anh biết ý đồ của cô, hừ cười một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!