Là một cái chạm nhẹ nhàng và mềm mại. Lộ Diêu Diêu muốn ngăn anh lại trước khi anh nói, bởi vì cô biết rằng anh sẽ nói những điều cô không muốn nghe. Nhưng cô có nhiều suy nghĩ hơn khi chạm vào môi anh.
Cô nghĩ đôi môi của anh có lẽ là đôi môi đẹp nhất thế giới.
"Nó… thực sự rất hấp dẫn." Cô to gan nói ra. Trong đêm, hai đôi mắt sáng của cô vẫn đầy bất ngờ lộ ra sự vui mừng,
"Tôi cảm nhận được hơi thở của anh, hơi ẩm, có một chút nóng."
Dương Cảnh Thừa giữ ngón tay của cô, nhìn vào đôi mắt đẹp đầy sự phấn khích, giọng nói có ý cảnh báo,
"Cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm à?"
Lộ Diêu Diêu mặc kệ anh giữ tay cô, híp lại đôi mắt đẹp, những điều cô nói đều là thật lòng. Cũng bởi vì…
"Bởi vì tôi thích anh." Cô nói. Giây tiếp theo, Dương Cảnh Thừa thả tay cô ra, nhìn cô,
"Cô tự đi về hoặc là ngồi xe của tôi, cô chọn đi."
Đây là đang đe dọa nhưng không muốn cô đi sao?
Lộ Diêu Diêu lập tức nói: Ngồi xe của anh.
Dương Cảnh Thừa quay người lại, tiếp tục đạp xe. Lộ Diêu Diêu tiếp tục ôm eo anh. Tốc độ xe chậm lại rồi lại nhanh trở lại, mang theo một cơn gió, thổi bay mái tóc của Lộ Diêu Diêu.
"Tôi sẽ cho anh số điện thoại của tôi được không? Có gì cần sự giúp đỡ của tôi hay khách sạn thì cứ gọi cho tôi." Lộ Diêu Diêu nghiêng đầu hướng về phía Dương Cảnh Thừa, cơ thể tiếp xúc càng thân mật hơn.
Trong đầu Dương Cảnh Thừa hiện ra một dãy mười số.
Đó là lúc cô gọi đội cứu viện nhờ cứu Vương Yến đã có người của đội cứu viện ghi lại số của cô. Dương Cảnh Thừa không nói gì về sự thân mật của Lộ Diêu Diêu mà nói: Không cần.
Lộ Diêu Diêu vẫn nói một dãy số. Đó là số của tôi. Cô sợ anh sẽ không nhớ được, nên đã lấy điện thoại của mình gọi cho Dương Cảnh Thừa.
Anh nghe được điện thoại của mình đổ chuông, đột nhiên nở nụ cười,
"Biết được số của tôi, có bản lĩnh."
Đương nhiên. Lộ Diêu Diêu rất đắc ý, chuyện có được dãy số này đơn giản, sao làm khó được cô?
"Tôi chưa gặp qua người phụ nữ nào như cô." Dương Cảnh Thừa nói.
"Hả? Tôi là loại phụ nữ như thế nào?"
Anh không trả lời.
Chiếc xe đi qua sa mạc vào buổi tối. Ánh sáng từ các quán hàng rong không quá sáng nhưng cũng khôn đến mức không thấy gì.
Mọi người nhìn thấy Lộ Diêu Diêu ngồi sau của xe đạp Dương Cảnh Thừa, nhớ lại những gì cô ấy nói lúc sáng, có người mỉm cười, có người không quan tâm đến chuyện người khác, tiếp tục bán hàng.
"Bà chủ Lộ đang yêu, có bao người cảm thấy tiếc nuối?" Cũng có người nói như vậy.
Đó là một chàng trai trẻ làm thu ngân trong một cửa hàng đồ uống. Tề An Thành đang ngồi trong tiệm nước trái cây của anh ta. Anh ta cười nhạo với chàng trai trẻ và nói:
"Cũng có mấy cậu đúng chứ?"
Tề An Thành mở khách sạn Long Phong.
Mọi người đều biết Tề An Thành và Lộ Diêu Diêu là đối thủ, nhưng hai người gần đây sống trong hòa bình. Hình như ba của Tề An Thành xém chút nữa là chết trong sa mạc, và Lộ Diêu Diêu đã cứu ba của anh ta.
Song, Tề An Thành nói đúng ý, người kia không chối cãi, mà nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!