Chương 18: (Vô Đề)

Mặc dù trời có gió vào buổi tối, nhưng hiện tại vẫn không quá muộn nên nhiệt độ chưa giảm đến mức phải cảm thấy lạnh. Ngược lại thì không khí rất mát mẻ. Hơn nữa anh còn cảm giác được bàn tay đang đặt trên eo mình rất ấm áp, không giống như đêm hôm đó, những đầu ngón tay của cô đều lạnh ngắt.

Thêm vào đó cơ thể cô càng lúc càng dính chặt vào lưng anh.

Lạnh sao? Có quỷ mới tin cô. Anh dùng một tay cầm dây cương, tay còn lại cầm đèn pin rọi sáng, nên không thế lấy tay cô ra được. Anh cất đèn pin vào túi áo, kéo tay cô ra, cả người nhích lên phía trước, sau đó lại lấy đèn pin ra dùng tiếp.

Lộ Diêu Diêu bị anh kéo giãn khoảng cách nhưng khóe miệng lại cong lên. Cô cũng dịch người lên trước theo rồi tiếp tục ôm anh. Dương Cảnh Thừa dừng lạc đà, quay đầu trừng mắt nhìn cô,

"Có tin tôi ném cô xuống dưới không? Ngồi yên cho tôi!"

Cô nháy mắt, bày ra đủ điệu bộ,

"Tôi sợ ngã xuống nên ôm anh cho an toàn."

Dương Cảnh Thừa không tin mấy lời nói dối của cô, hất mạnh tay cô ra, cảnh cáo: Đứng đắn một chút!

A.

Lộ Diêu Diêu ngồi yên, không níu lấy áo anh nữa. Hai tay cô đặt lên lưng lạc đà. Dương Cảnh Thừa quay người lại, tiếp tục cưỡi lạc đà đi.

Nhưng lạc đà vừa mới đi được một đoạn ngắn, Dương Cảnh Thừa đã nghe tiếng a chói tai từ đằng sau, anh lập tức quay đầu sang nhìn, vừa dùng đèn đảo một vòng thì thấy Lộ Diêu Diêu nằm trên cát cách đó mấy mét, cô lăn hai vòng mới dừng lại.

Dương Cảnh Thừa thở dài một tiếng, kêu lạc đà đứng lại, kéo dây cương quay đầu, đi đến trước mặt Lộ Diêu Diêu.

Anh ở trên lưng lạc đà cúi xuống nhìn cô.

Lộ Diêu Diêu ngồi dậy, nhìn chân mình. Nhìn có vẻ như cô thật sự không cẩn thận ngã xuống. Nhưng sự thật thế nào, Dương Cảnh Thừa dư sức hiểu rõ. Anh vẫn kiên nhẫn ở trên lưng lạc đà nhìn cô, xem cô sẽ dở trò gì nữa.

Lộ Diêu Diêu xoa nhẹ đầu gối, ngẩng đầu nhìn anh, uất ức nói: Ngã đau quá.

Đau lắm không? Anh vẫn ung dung nhìn cô.

"Đau lắm, đau muốn chết luôn." Nói xong, cô lại kêu lên ai ui.

"Vậy nhớ là ngã xuống sẽ đau thế nào." Anh dừng lại một một chút rồi chậm rãi nói tiếp:

"Lần sau, nhớ chọn góc tốt một chút khi ngã xuống."

Lộ Diêu Diêu nhìn anh, không giống như nói dối: Đau quá.

"Có đi hay không? Leo lên rồi đi. Không đi thì cô có thể tiếp tục ngồi ở đây."

Đau. Cô nói lại lần nữa.

Đôi mắt sáng ngời xinh đẹp kia nhìn Dương Cảnh Thừa, chờ đợi ánh mắt thương xót của anh. Nhưng Dương Cảnh Thừa lại thờ ơ nhìn cô. Hơn mười giây sau, anh nhảy xuống lạc đà, ngồi xổm xuống rồi vén váy cô lên. Một phần bắp chân trắng nõn nà lộ ra.

Anh vén váy cô lên trên đầu gối, cuối cùng cũng thấy được vết thương. Nhưng chỉ bị xước da một chút mà thôi. Cái này thì đau bao nhiêu chứ? Như thế này trong mắt anh chính là không bị gì cả.

"Có như vậy thôi sao?"

Anh liếc cô.

"Tuy bị thương nhẹ, nhưng mà đau lắm đó."

Không lên nổi sao? Dương Cảnh Thừa nhìn cô, nửa tin nửa ngờ.

Lộ Diêu Diêu gật đầu, Vâng.

Dương Cảnh Thừa cười nhạt một tiếng, nhưng vẫn đưa tay kéo tay cô đứng dậy. Lộ Diêu Diêu nhìn lạc đà cao lớn, ngẩng đầu nói với anh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!