Muốn liên lạc với mọi người, hơn nữa khoảng cách cũng không xa lắm, đương nhiên phải mở bộ đàm. Ánh mắt Dương Cảnh Thừa vẫn đang lưu ý xung quanh, không có trả lời.
"Vậy nãy giờ chúng ta nói chuyện, bọn họ đều nghe được đúng không?" Lộ Diêu Diêu hỏi.
"Nghe được chuyện đội trưởng Dương đã cởi áo ra." Bộ đàm vang lên, giọng của Triệu Tín truyền đến.
"Phó đội trưởng, sao anh lại lên tiếng chứ? Chúng tôi còn muốn tiếp tục nghe mà." Lục Bạch nói một câu.
Đại Binh cười:
"Lục Bạch, thằng nhóc nhà cậu muốn nghe cái gì?"
Anh hiểu mà!
Tiếng cười của mọi người truyền đến, tiếng rè rè rè từ bộ đàm không ngừng phát ra.
Có điều, trong tiếng cười lại có tiếng người nói chuyện, là Hạo Nhiên. Anh ta nghiêm túc thành khẩn hỏi ý kiến của Dương Cảnh Thừa,
"Đội trưởng Dương, bây giờ anh đang ở đâu? Tôi đưa áo đến."
"Không cần, tìm người quan trọng hơn."
Dương Cảnh Thừa mặt không đổi sắc dặn dò,
"Mọi người cẩn thận một chút!"
"Vâng! Đội trưởng Dương!"
Lộ Diêu Diêu nghe được tiếng cười vẫn còn chưa dứt của mấy đội viên đội cứu viện. Cô cũng không để ý đến mấy lời chọc ghẹo của bọn họ. Có điều, cho dù bây giờ cô muốn làm gì đó với Dương Cảnh Thừa để bọn họ nghe cũng không được, bởi vì Dương Cảnh Thừa sẽ không đồng ý.
Hơn nữa bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là tìm người.
Qua bên kia.
Giọng của Dương Cảnh Thừa gọi suy nghĩ của Lộ Diêu Diêu trở về. Lộ Diêu Diêu lập tức đi theo sau Dương Cảnh Thừa.
Cơ thể bỗng nhiên lại bị cánh tay Dương Cảnh Thừa kéo lại.
Sao vậy? Cô hỏi.
Theo ánh sáng của đèn pin, Lộ Diêu Diêu nhìn thấy phía trước vài bước có hai con bò cạp.
Dương Cảnh Kính quay người, kéo cổ tay cô đi về hướng khác.
"Là bò cạp, tuy có độc nhưng không nguy hiểm lắm." Lộ Diêu Diêu nói.
Dương Cảnh Thừa nói:
"Cô không chọc nó, nó sẽ không chủ động công kích cô. Nhưng tốt nhất vẫn nên đi vòng qua."
Lộ Diêu Diêu cúi đầu nhìn chằm chằm chỗ cổ tay, khóe miệng hơi cong lên. Nhưng cô còn chưa kịp bật cười thì Dương Cảnh Thừa đã buông tay cô ra, dẫn cô đi vòng một vòng.Hơn hai mươi phút sau, bộ đàm trong túi quần Dương Cảnh Thừa l bỗng nhiên vang lên:
"Tìm được rồi! Tôi tìm được rồi! Ở đây này!"
Lộ Diêu Diêu nghe ra được đây là giọng của Giang Tây.
Dương Cảnh Thừa lấy bộ đàm ra, nghe Giang Tây nói tiếp:
"Nhìn giống như học sinh, khoảng mười tám, mười chín tuổi! Hình như là…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!