Chương 11: (Vô Đề)

Các anh tới rồi à? Lộ Diêu Diêu tỏ ra kinh ngạc. Cô nhìn khắp nơi, trừ chỗ đậu xe có ánh đèn thì khắp nơi đều tối đen. Mà những chỗ cô có thể nhìn thấy thì cũng không phát hiện Vương Yến ở đâu.

Cô lập tức hỏi Dương Cảnh Thừa,

"Các anh có phát hiện gì không?"

Không. Dương Cảnh Thừa nói,

"Cô có tin tức gì có thể cung cấp cho chúng tôi không?"

Triệu Tín mới vừa mới nghe Dương Cảnh Thừa đọc số điện thoại xong, vừa nhập định gọi đi thì thấy Lộ Diêu Diêu bước tới, sau khi nghe cô và đội trưởng Dương nói như vậy, lúc này mới hiểu ra người xin giúp đỡ là ai.

Những người khác trong đội cứu viện cũng đều bừng tỉnh đại ngộ, đứng một bên nghe đội trưởng Dương nói chuyện với Lộ Diêu Diêu.

Lộ Diêu Diêu trả lời:

"Là một nữ sinh, tên Vương Yến. Mười tám chín tuổi, cỡ cỡ bằng tuổi cô ấy." Cô nghiêng đầu nhìn Trương Tinh Tinh một cái, tiếp tục nói:

"Vương Yến cao hơn cô ấy khoảng nửa cái đầu. Buổi tối hôm trước Vương Yến đi bộ vào sa mạc tìm bạn trai. Cô ấy mù đường, mất tích đến hôm nay."

Trương Tinh Tinh cúi đầu.

"Buổi tối hôm trước mất tích mà đến bây giờ mới đi tìm!" Giọng Dương Cảnh Thừa thanh trầm xuống,

"Chỉ sợ người này không còn tồn tại trên đời nữa đâu!"

"Là tôi… không dám nói…" Trong lòng Trương Tinh Tinh vô cùng hoảng loạn, cúi đầu thấp hơn, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Lộ Diêu Diêu lại nói:

"Còn nữa, bạn trai của người mất tích là Ngụy Dương."

Ngụy Dương? Triệu Tín ngơ ra.

Loading...

"Hôm trước chúng tôi cứu được một người, cũng tên Ngụy Dương!" Lục Bạch tiếp lời.

Lộ Diêu Diêu lập tức gật đầu, Chính là anh ta.

Dương Cảnh Thừa như suy nghĩ gì đó, nói:

"Buổi tối hôm trước chúng tôi vào sa mạc cứu người, tìm một buổi tối mới tìm thấy Ngụy Dương, bởi vì dọc đường đi không có dấu vết của xe hoặc người nào hết, cũng không định vị được vị trí của anh ta. Mà trong quá trình tìm kiếm, chúng tôi không tìm thấy ai khác." Anh nhìn về phía Lộ Diêu Diêu,

"Cô nói Vương Yến đi vào tiến sa mạc, hơn nữa còn mù đường, vậy thì chắc chắn cô ta không thể đi xa được. Nhưng chúng tôi lại không nhìn thấy cô ấy."

Nét mặt Dương Cảnh Thừa nghiêm trọng lên.

Triệu Tín lập tức nói huỵch toẹt suy nghĩ của anh ra,

"Chỉ sợ cái cô Vương Yến đó đã lành ít dữ nhiều rồi."

Không! Không đâu! Trong long Trương Tinh Tinh hoảng loạn không thôi.

"Cũng có thể lắm. Một người đi vào buổi tối, lại mù đường, hơn nữa lại còn là một cô gái. Cho dù buổi tối hôm trước không sao, bây giờ cũng đã qua lâu lắm rồi, còn sống thì đúng là kỳ tích." Hạo Nhiên nói thẳng ra.

Trương Tinh Tinh hối hận không thôi.

"Được rồi! Tìm người trước đã!" Dương Cảnh Thừa nói, "Buổi tối hôm trước trừ Ngụy Dương ra chúng ta không tìm thấy ai khác, có thể một phần là do phạm vi tìm kiếm của chúng ta quá xa, cũng không nghĩ còn có người bị mắc kẹt ngoài sa mạc; cũng có thể là cô ấy gặp nạn trước khi gọi điện thoại cầu cứu, hoặc là đã tìm được chỗ trú.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!