Chương 1: “Em có muốn kết hôn với anh không?”

Khách sạn Long Môn là một khách sạn được xây cạnh sa mạc rộng lớn. Trên bảng hiệu của khách sạn được nạm chữ màu vàng, nhưng đã phai màu không ít, xem ra khách sạn này tồn tại có lẽ cũng đã nhiều năm rồi. Cửa chính của khách sạn thỉnh thoảng có vài người ra vào.

Lúc này, tại quầy tiếp tân có hai vị khách đang được nhân viên giúp đỡ làm thủ tục nhận phòng.

Hai vị khách này đoán chừng khoảng mười tám, mười chín tuổi, nhìn khá giống học sinh. Một người trong số họ bận quần đùi vàng, có vẻ hơi cao, còn người còn lại thì bận váy màu xanh, trái ngược với người còn lại, người này có phần hơi thấp hơn một tí.

Điện thoại bên trong quầy đột nhiên vang lên vài tiếng, đinh đinh đinh, anh chàng nhân viên một bên tay vẫn làm thủ tục cho khách, một bên tay vẫn cầm điện thoại bàn lên nghe máy.

Làm thủ tục xong xuôi, hai người kéo hành lý vào trong khách sạn tìm hướng lên phòng. Nữ sinh bận quần đùi vàng cất giọng phàn nàn với cô bạn thân bên cạnh:

"Đến cả thang máy cũng không có! Nếu biết trước, tớ đã không đặt phòng ở khách sạn này đâu!"

Nữ sinh bận váy xanh lên tiếng:

"Khách sạn này đi theo phong cách cổ xưa, chắc là vì theo phong cách cổ xưa nên mới không lắp đặt thang máy."

"Cậu nói cũng phải, lúc tớ đặt phòng trên mạng, tớ thấy khách sạn này có cả một vườn trúc, nhưng giờ tớ đến lại chả thấy đâu!"

Nữ sinh bận váy nhìn qua cửa sổ, thấy sau cửa sổ là một khoảng sân, vui vẻ nói:

"Bên này, cậu nhìn xem! Sân sau của khách sạn có vài cành trúc này."

Cô gái bận quần kia liền ló đầu qua liếc nhìn cửa sổ, chỉ thấy trong sân chỉ có đúng ba cây trúc, mà những cây trúc đó chỉ cao tầm một mét, thân cây thì mảnh, lá cây lại vàng, nhìn có vẻ cũng không sống nổi bao lâu nữa.

Trong lòng cô ta thầm oán trách, quay lại kéo hành lý, đột nhiên nghe tiếng không mấy khả quan vang lên ẦM.

A, làm sao vậy?

Hóa ra bên cạnh hai người họ có một bình hoa được làm bằng sứ, bên trong bình được cắm hoa giả, bởi vì lúc cô ấy kéo hành lý va phải bàn, nên bình hoa rớt xuống. Nữ sinh bận quần đùi vội vàng cầm chậu hoa lên, phát hiện chậu hoa bằng gốm này xuất hiện nhiều hơn một vết nứt.

Người còn lại cũng vội vã ngồi xuống, tay cầm một mảnh vỡ lên, nhíu mày nói:

"Không xong rồi, làm bể bình hoa của khách sạn rồi, không biết bọn mình phải bồi thường bao nhiêu tiền nữa đây."

"Nếu hoa bên trong bình đã là hoa giả, thì chậu hoa này cũng không đáng bao nhiêu tiền đâu." Cô gái kia cầm lấy tay bạn mình đang nhặt mảnh vỡ lên, đột nhiên A một tiếng.

"Sao vậy? A, ngón tay tớ chảy máu rồi."

"Xuỵt, cậu đừng la lớn."

Cô nàng bận quần đùi vội cầm lấy mảnh sứ bị vỡ ra, lấp ngược lại vào bình, cẩn thận xoay chỗ bị bể vào trong góc tường. Từ góc này, sẽ không phát hiện bình hoa này có vấn đề.

"Bọn mình nên đi thôi."

Cô ta đứng dậy.

"Như vậy…. không ổn đâu…"

"Cậu còn không đi mau thì sẽ có người thấy đó, đi nhanh lên, bọn mình còn phải xách hành lý lên tận lầu ba, mệt chết tớ rồi."

"Còn tay cậu nữa, máu chảy rất nhiều…"

"Giờ là lúc nào mà cậu còn để ý chuyện này, về phòng rồi xử lý sau."

Hai người xách hành lý, tiếp tục đi lên lầu.Tại một căn phòng ở lầu ba, Lộ Diêu Diêu đang ngồi lột vỏ nho trong phòng. Đứng trước mặt cô là một người đàn ông, đang cùng cô nói chuyện.

La Cương trợn trừng mắt:

"Bà chủ? Cô với Tề An Thành gọi điện với nhau sao? Anh ta đồng ý cho chúng ta mượn xe?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!