Chương 7: (Vô Đề)

Hai người vốn cũng không phải người quen, ngồi trong chiếc ô tô chật hẹp thật ra rất gượng gạo. Để xua tan sự gượng gạo này, Trần Phổ vô thức thò tay vào tìm kẹo cao su trong túi, anh sờ thấy lọ kẹo, nhưng rồi lại do dự không lấy ra.

Không rõ vì sao mà anh nghĩ chắc chắn cô sẽ xin, nhưng anh lại không muốn cho cô.

Thế là hai tay Trần Phổ siết chặt vô lăng, im lặng không cất lời.

Còn Lý Khinh Diêu lại rất thoải mái, cô gác một tay lên cửa xe, tựa vào lưng ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi rồi bắt đầu đề nghị:

"Anh mở nhạc được không ạ?"

Trần Phổ thấy mình đúng là nhịn đắng nuốt cay kết nối bluetooth, mở nhạc trong điện thoại. Nhưng khi tiếng nhạc du dương vang lên, anh lại thấy phiền muộn – Kết nối điện thoại là phản xạ tự nhiên, nhưng anh không muốn Lý Khinh Diêu nghe những bài hát mà anh thường nghe.

Radio phát bài hát Thích em bản nữ, một bài hát tiếng Quảng lâu đời.

[Gió cuốn theo mưa phùn len lỏi khắp phố chiều hoàng hôn,

Gạt đi nước mưa, đôi mắt em vô tư ngước nhìn,

Nhìn ngọn đèn tối cô quạnh,

Bao ký ức đau thương ùa về…]

Mười một giờ đêm, con phố vắng tanh, bên phố chỉ lác đác vài cửa hàng còn sáng đèn. Trong khoang xe ấm áp kín bưng, chỉ còn giọng nữ khàn khàn, đau buồn ngân khúc hát. Lý Khinh Diêu bất giác nhìn gương mặt Trần Phổ.

Mái tóc đen ngắn ngủn đến mang tai, vành tai anh tròn trịa đầy đặn, nhưng cằm lại gầy và rắn rỏi. Anh hơi nghiêng đầu, mặt vô cảm, mắt nhìn về phía trước.

Giọng nữ kia hát:

[Từ tận đáy lòng em muốn nói…

Thích anh,

Đôi mắt hút hồn

Nụ cười quyến rũ…]

Tạch

Trần Phổ đưa tay nhấn vào bảng điều khiển, giọng hát đột ngột dừng lại, chuyển sang bài hát tiếp theo.

Lý Khinh Diêu:

"Sao tự dưng anh lại chuyển bài?"

Trần Phổ:

"Khóc lên khóc xuống, nghe mà buồn theo."

Lý Khinh Diêu: …

Xe chạy vào một con đường vắng, cách khu dân cư Triều Dương không xa. Lý Khinh Diêu phát hiện Trần Phổ hướng mắt nhìn ra ngoài, nhưng lại không dừng xe.

Thế là cô cũng nhìn theo hướng anh đang nhìn.

Dừng xe.

Lại gì nữa? Trần Phổ bực dọc nói, nhưng vẫn chầm chậm đỗ xe bên lề đường.

Lý Khinh Diêu gác hai cánh tay lên chỗ tựa lưng ở ghế trước, chỉ thấy Trần Phổ hơi nhúc nhích, lưng lập tức cách ghế một tấc. Cô nhịn cười, nói với anh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!