Đội hai yên bình an nhàn trải qua buổi trưa.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến Đội hai, Lý Khinh Diêu không chủ động quan tâm đến nhu cầu của bất kỳ ai, cũng không cười, yên tĩnh, tập trung làm việc của mình. Nhưng cô cũng nhận ra, như vậy thật ra…cũng tốt. Mọi người vẫn giao tiếp với cô bình thường, cũng không có gì thay đổi.
Còn cô, cũng thấy rất thoải mái.
Làm việc mệt, Lý Khinh Diêu cầm cốc trà đến phòng trà hít thở không khí trong lành.
Trong phòng trà không có ai, cô đặt ly trà xuống dưới máy lọc nước lấy nước nóng, hai tay gác lên bệ, ngẩng đầu nhìn cánh cửa kính tủ.
Người phản chiếu trong kính không rõ ràng.
Do ánh sáng nên gương mặt nửa sáng nửa tối, khiến gương mặt càng thêm u ám. Cô nhìn vầng trán phẳng lì của mình, và cả đôi mắt tĩnh lặng, khóe miệng cụp xuống, chợt cảm thấy kỳ lạ.
[Lý Khinh Diêu?
Em vốn dĩ là một người như vậy sao?]
[Em là người thế nào thì cứ sống thế ấy. Em không vui thì đừng cười. Em muốn quan tâm ai thì quan tâm, không muốn quan tâm ai thì cứ kệ.]
Mình vốn dĩ…là người thế nào?
Rất nhiều hình ảnh và âm thanh xa xôi đột nhiên lóe lên trong đầu cô.
Lý Khinh Diêu mười bảy tuổi cầm một cuốn truyện võ hiệp, tựa vào chiếc ghế sắt đơn sơ trong phòng học, thong dong đọc sách dưới ánh nắng bên khung cửa. Có bạn học hỏi, cậu không ôn tập à? Cô trả lời, giờ là thời gian thư giãn của tớ, não mà dùng nhiều sẽ han rỉ.
Đọc một cuốn sách trước mỗi kỳ thi là bí kíp thư giãn của tớ, cậu thử không? Hôm sau bạn học kia nói đại thần à, cậu hại tớ rồi. Tớ đọc truyện nguyên đêm bị bố bắt quả tang tẩn cho một trận. Lý Khinh Diêu lắc lắc ngón tay như vị tiên già:
Thiếu niên, không đủ quyết tâm thì đành thôi, lớn chừng này rồi đọc truyện mà còn bị bố bắt quả tang, muốn ta truyền cho cậu vài bí kíp giấu truyện không?
Có một nữ sinh ngoài trường thích Lạc Hoài Tranh, thuê hai tên lưu manh chặn đường cô. Lý Khinh Diêu vứt cặp sách xuống đất, nắm chặt nắm đấm, nói, ngon thì nhào vào, nhưng tao nói trước, bố tao là cảnh sát, anh trai tao cũng là cảnh sát.
Từ nhỏ đến lớn ai đụng vào một đầu ngón tay của tao, hai người họ không thích động thủ đâu, chỉ đến nhà người đó ngồi thiền thôi. Tao quen hết đồn công an quanh đây đấy, toàn là chú bác tao cả, cơm đồn cảnh sát dở lắm. Đứa nào lên trước?
Trong lớp có người nói cô kiêu ngạo, lại còn bịa đặt, nói xấu sau lưng cô. Có người mật báo cho cô, nhưng Lý Khinh Diêu chỉ cười, nói, liên quan gì đến tớ, thích nói thì cứ nói thôi. Trời mưa tớ còn chả quản được, sao phải quản mấy người não úng nước?
Lời nói này càng khiến những người đó ghét cô hơn, nhưng độ nổi tiếng của cô trong khối cũng cao hơn.
……
Em đã từng là người như anh nói. Muốn cười với ai thì cười, không muốn quan tâm ai thì mặc kệ. Em thuở thiếu thời suy nghĩ sáng trong, tim như hạc xa, vút khắp mây ngàn, tâm hồn bay bổng.
Nhưng rồi chú hạc trắng ấy đã gãy cánh, vùi đầu vào lông vũ, trở thành con người anh nhìn thấy bây giờ.
Lý Khinh Diêu cúi đầu, lau vội nước mắt ở khóe mắt, cô nở một nụ cười hoàn hảo trước gương theo bản năng, nhưng cười được một nửa thì cứng ngắn.
Đúng lúc này có người tiến vào phòng trà.
Dáng người cao, mặc đồ đen, khung xương rắn rỏi.
Lý Khinh Diêu liếc nhìn anh, nét mặt lạnh nhạt, cầm ly trà rót đầy lên. Trần Phổ ho khẽ, thản nhiên bước đến trước máy lọc nước, trông rất chăm chú, hai tay cầm cốc rót nước.
Anh do dự một hồi rồi nghiêng đầu lén nhìn cô với góc độ mắt thường không nhìn thấy được. Ai dè lúc này cô đã ra khỏi phòng trà rồi.
Trần Phổ lập tức quay đầu, nhìn theo bóng lưng kiên quyết ấy, bờ vai đang thẳng tắp bỗng chùng xuống.
Phù, anh thở ra.
Lần này toi rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!