Chương 48: (Vô Đề)

Đã lâu Lý Khinh Diêu không tức giận đến thế. Mấy năm nay, tâm trạng cô hầu như không không có nhiều thay đổi. Cô vừa khóc vừa tức giận lên tầng, đóng cửa kêu cái sầm, ngồi đường hoàng trên sô pha. Từ cửa sổ, Lý Khinh Diêu nhìn khung cửa sổ tối đen đối diện, vẫn cảm thấy chưa hết giận.

Cô lại lao vào trong bếp, đổ sạch nồi canh giò hầm to tướng còn thừa lại để trong tủ lạnh vào thùng rác rồi ném cái nồi đất rỗng vào trong bồn rửa, nhưng cô vẫn chưa mất trí hoàn toàn, còn nhớ ngâm nồi trong nước nóng, nếu không lát nữa vẫn là cô không rửa sạch được.

Cô nhìn đăm đăm vào chân giò trong thùng rác, giống như đó là thi thể của người nào đó. Sau đó Lý Khinh Diêu quay về phòng khách, cơn giận cũng nguôi.

Cô rót cho mình một cốc nước lạnh, uống mấy ngụm rồi ngẩng đầu nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ.

Ban nãy Trần Phổ nói liên tằng tằng những lời sắc bén và tàn nhẫn. Cô không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể làm ngơ, trong lòng trào lên những cảm xúc hỗn độn thầm kín, không chỉ tức giận, mà còn nhục nhã, tủi thân, chột dạ, v.v…. Cô hiện vẫn bị chúng thiêu đốt, chỉ muốn độn thổ cho rồi.

Bình tĩnh được một lát, Lý Khinh Diêu nằm ngửa mặt trên giường, giơ mu bàn tay lên che mắt.

Đã rất lâu rất lâu cô không phản ứng cảm xúc mãnh liệt và phức tạp thế này.

Đều trách cái tên thằng như ruột ngựa kia, cũng không thèm nể mặt cô.

Tắm xong, Lý Khinh Diêu thay bộ đồ ngủ thoải mái mỏng nhẹ, tự cảm thấy bản thân đã lấy lại sự chín chắn bình tĩnh. Cô nằm trên giường xem điện thoại, mới nhìn thấy tin nhắn đó.

[Chân em khỏi chưa?

Mai cần anh trai cõng không?]

Lý Khinh Diêu cười lạnh, nhập: Ai là em gái anh?

Rồi lại xóa đi, cô nhìn chằm chằm tin nhắn của anh một lúc lâu, rồi vứt điện thoại sang bên cạnh, trả lời làm gì, anh ta lại vênh mặt lên đấy, đi ngủ.

Lý Khinh Diêu tưởng hôm nay lại mất ngủ, vì tuần trước vết thương cũ của cô bị bóc trần, tối nào cũng ngủ không ngon giấc. Giờ Trần Phổ còn vô tình tạo thêm vết thương mới cho cô.

Nào ngờ vừa nằm xuống giường không lâu, cô đã díu cả mắt lại, ngủ thẳng đến sáng không mộng mị gì. Sáng sớm thức dậy, tinh thần sảng khoái, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn trước.

Cô nghĩ, có lẽ mình điên thật rồi.

Lý Khinh Diêu đến văn phòng đầu tiên, không lâu sau các đồng nghiệp cũng lục tục đến. Nếu là bình thường, Lý Khinh Diêu mà rảnh rỗi thì sẽ tìm cách nói chuyện vài câu với mọi người, tiện thể gia tăng tình cảm. Nói chung, động não kiểu này dễ như ăn kẹo đối với cô.

Nhưng hôm nay nhìn những gương mặt chất phác hoặc thông minh của các đồng nghiệp, cô liền nhớ đến lời Trần Phổ nói —-

"Thật ra tôi không thích nhìn em cười như thế, không thích nhìn thấy em xử sự khéo léo, lấy lòng tất cả mọi người trong Đội."

Tự dưng cô lại mất hết kiên nhẫn và động lực làm chuyện này, chỉ chào hỏi đơn giản với các đồng nghiệp. Trái lại, có vài người còn chủ động bắt chuyện cùng cô.

Khi Trần Phổ tiến vào văn phòng, Lý Khinh Diêu đang xem tài liệu, nhưng rất nhanh đã liếc thấy anh. Cô dứt khoát cúi đầu thấp hơn, không muốn chào anh lấy một câu.

Trong văn phòng đông người, tiếng bước chân của Trần Phổ hình như đã dừng lại bên cạnh chỗ ngồi của cô một lát rồi đi.

Lúc này, Phương Giai đã tới, anh ấy vui mừng vỗ vai Lý Khinh Diêu:

"Tiểu Lý, cảm ơn em nhé. Bạn học em đúng là quá nghĩa khí. Thằng nhóc nhà anh đã được vào Trung tâm Tư Minh rồi, còn được giảng viên xuất sắc ở đấy phụ dạo. Nhờ vào em cả đấy!"

Lý Khinh Diêu chuẩn bị đáp vài câu khách sáo thì lại vô thức nhìn họ Trần ở gần đó, hình như anh cũng đang nhìn về phía này.

Thế là Lý Khinh Diêu dừng lại, chỉ nói:

"Không sao, chuyện nhỏ thôi anh."

Phương Giai cảm thấy Lý Khinh Diêu hôm nay cứ đờ đẫn, không hoạt bát dễ mến như mọi khi, anh đang định hỏi han vài câu thì nhìn thấy quầng thâm mắt của cô, với khả năng suy đoán của cảnh sát hình sự, anh lập tức ngộ ra — Làm việc mệt quá đây mà!

Phương Giai không tán thành quay sang lườm Trần Phổ, không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, để một cô gái xinh đẹp biết điều thế này làm trâu làm ngựa.

Chuông làm việc vẫn chưa reo, Trần Phổ đang uống nước xem điện thoại, nhưng màn hình điện thoại đứng im một lúc lâu. Phương Giai vừa lườm anh liền biết, Trần Phổ cũng ngớ người, thầm nghĩ đệch, chả nhẽ Lý Khinh Diêu mách Phương Giai?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!