Nụ cười trên miệng Lý Khinh Diêu tắt dần.
Có người từng nói vậy.
Thực ra mới đầu có người hỏi cô sao không cười.
Lúc đấy cô đã là sinh viên năm ba, không thân thiết với mấy cô bạn cùng phòng, chỉ dừng lại ở quan hệ xã giao. Sau đấy trong lần sinh nhật một bạn cùng phòng, cô vẫn tham dự, vốn định tặng quà, ăn quàng rồi đi. Nhưng thật ra các bạn ký túc xá của cô đều rất tốt bụng, tình tình thẳng thắn.
Các cô ấy kéo cô đi uống rượu, Lý Khinh Diêu đi cho xong chuyện, ấy thế mà các cô ấy lại say trước, còn Lý Khinh Diêu vẫn tỉnh táo.
Rượu vào lời ra, các cô ấy nói, Lý Khinh Diêu, học với nhau lâu như thế rồi mà sao lúc nào cậu cũng vậy hả? Không quan tâm đến ai luôn?
Lý Khinh Diêu bình thản trả lời, không phải, tính tớ vốn dĩ đã vậy rồi.
Ba năm rồi, ba năm rồi đấy! Tớ chưa từng thấy cậu cười bao giờ. Một cô bạn cùng phòng nói, cậu có chuyện gì buồn thì cứ nói ra đi, sau này chúng ta đều là cảnh sát, chúng tớ giúp cậu.
Lý Khinh Diêu không trả lời, chỉ uống thêm một ly lớn, cúi đầu nén nước mắt rơi, sau đó ngẩng đầu cười, nói:
"Cảm ơn các cậu! Tớ cười rồi đây này."
Cóc khỉ!
Một cô bạn cùng phòng khác nói:
"Cậu cười còn khó coi hơn cả khóc. Nhưng, sau này phải cười nhiều hơn nhé, đừng viết hết mọi thứ lên mặt thế kia, nếu không người ta sẽ dễ dàng nhìn thấu được cậu. Giảng viên từng nói rồi mà, chúng ta là cảnh sát hình sự, quan trọng nhất là phải suy nghĩ sâu sắc, chín chắn!"
Sáng hôm sau, Lý Khinh Diêu tỉnh dậy sau cơn say, cô nhìn bản thân trong gương, cười rồi lại cười. Cô nghĩ, bạn cùng phòng nói cũng đúng, cô thật sự không biết cười.
Hóa ra, cười không chỉ là một biểu cảm, mà còn là một khả năng.
Về sau, nụ cười trên môi Lý Khinh Diêu dần dần nhiều lên, ngày càng nhiều hơn. Cô như biến thành một con người khác, cư xử khéo léo, luôn cười thật tươi, nụ cười giả tạo. Những cô bạn cùng phòng chứng kiến sự thay đổi đột ngột của cô, ai nấy nhìn nhau, cũng không biết phải nói gì.
Trước khi tốt nghiệp, trưởng ký túc xá nhắn tin cho cô:
[Đôi khi chúng ta phải cần cả cuộc đời dài mới có thể thật sự được chữa lành. Lý Khinh Diêu, đừng vội vàng nhé, cứ chậm thôi. Nói thật, tuy rằng nụ cười của cậu rất giả tạo, nhưng người ngoài nhìn vào chắc không nhận ra đâu.
Sau này phải bảo vệ bản thân thật tốt, hy vọng một ngày nào đó sẽ được thấy nụ cười rạng rỡ của cậu.]
….
Cô không ư hử gì, Trần Phổ liền biết mình đã nói trúng tim đen. Nhìn đôi mắt cô cụp xuống, trong lòng anh thoáng thấy không đành nói những lời mình sắp sửa nói.
Nhưng anh vẫn phải nói rõ, vì cô chứ không phải vì bất cứ điều gì.
Theo quan niệm của Trần Phổ, một người thật sự thông minh thì phải sống cho rõ ràng, trước sau như một. Chỉ khi thấu triệt thì con mới mới thật sự tự do.
Đổi lại là người khác, đương nhiên Trần Phổ sẽ không chõ vào. Nhưng cô thì khác.
Trước đây anh không biết, tưởng rằng cô khó bảo, thảo mai, thích làm trò. Dù sao anh cũng không hiểu nhiều về những cô gái trẻ bình thường.
Nhưng khi nhìn thấy cô lúng túng trước mặt Lạc Hoài Tranh, nhìn thấy sự lạnh lùng kiêu ngạo của cô trước mặt những người bạn cấp ba, anh mới nhận ra đó mới là Lý Khinh Diêu thực sự, một Lý Khinh Diêu còn sống.
Chứ không phải chiếc mặt nạ hoàn hảo cô thường đeo khi ngồi trong văn phòng, khiến bạn mãi mãi không nhìn rõ được nội tâm thật sự của cô ấy.
Trần Phổ nói:
"Đúng thế, em ở Đội hai rất hòa hợp với mọi người, đối nhân xử thế không chê vào đâu được. Em cũng rất chăm chỉ và bạt mạng trong công việc, xét về biểu hiện, em xuất sắc là cái chắc. Tuy nhiên, tôi phát hiện em không dụng tâm trong mối quan hệ với người khác,"giao tiếpchỉ vì phảigiao tiếp".
Nhưng em có từng nhận ra, họ không phải là những đồng nghiệp văn phòng em cần xây dựng quan hệ tốt đẹp theo nghĩa đen? Ngành chúng ta khác với những ngành khác, chúng ta là cảnh sát hình sự, là chiến sĩ, là chiến hữu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!