Chương 43: (Vô Đề)

Thứ Bảy sáng bảnh mắt Trần Phổ đã nhận được điện thoại của anh cả Trần Đồng gọi anh về nhà ăn cơm. Bình thường cả nhà đều bận rộn, hiếm khi rảnh rỗi như hôm nay nên tụ tập ăn uống.

Gần tới trưa, Trần Phổ lái xe về nhà.

Nhà anh ở một khu biệt thự trong trung tâm thành phố, vườn hoa rộng hai ha, có bốn người giúp việc, một người phụ trách làm vườn, một người phụ trách nấu cơm, một người phụ trách dọn vệ sinh và người còn lại trông con giúp anh trai anh.

Trần Phổ vừa mở cửa liền nhìn thấy bố mẹ, anh cả anh hai đều ở đó, đang ngồi trên sô pha nói chuyện. Chị dâu đang chơi đồ chơi cùng con trai trên thảm. Chị dâu thứ vừa mới kết hôn, đang cúi đầu tập trung ăn táo.

Trần Phổ đá giày về phía sảnh, đi dép lê của mình vào. Mọi người trong phòng ngừng nói chuyện, nhìn anh.

Trần Phổ nói:

"Nhìn con làm gì? Đẹp trai hơn rồi à?"

Mẹ Trần tên Lưu Phương Vân nhanh chân bước ra đón con trai. Năm nay bà đã sáu mươi lăm tuổi, Trần Phổ là con trai út của bà. Bà Lưu Phương Vân trách anh:

"Con đẹp trai gì? Đen đi, lại gầy rồi! Cứ nhất quyết làm cảnh sát thôi, chao ôi!"

Trần Phổ cà lơ phất phơ đi vào trong nhà, nằm ườn trên chiếc ghế sô pha đơn, nói:

"Cũng do hồi ấy mọi người bày mưu mà? Có trách cũng phải trách chồng mẹ, còn cả hai anh con trai của mẹ nữa."

Bố Trần đã quen với cái nết lưu manh của con út, dạo này ông đang tập trung dưỡng khí nên thầm nhủ bình tĩnh bình tĩnh, rồi lại tự rót cho mình một tách trà.

Trần Đông chỉ biết cười.

Nếu nói từng tuổi này mà bố anh còn cần dưỡng khí thì người đeo kính gọng vàng, mặc chiếc áo polo cổ bẻ thương hiệu nội địa như anh đã qua giai đoạn tâm lý cần dưỡng khí từ lâu rồi, nụ cười điềm tĩnh luôn hiện hữu trên gương mặt anh.

Anh hai Trần Lan không ưa nết em trai, lạnh lùng nói:

"Ngồi thẳng dậy, ba mươi tuổi đầu rồi mà không ra thể thống gì cả."

Trần Phổ nhỏ hơn Trần Đồng mười hai tuổi và nhỏ hơn Trần Lan sáu tuổi. Hồi nhỏ bố mẹ bận rộn, tuy rằng có bà nội và bảo mẫu chăm sóc, nhưng cũng một tay Trần Lan nuôi anh lớn. Cũng có thể nói rằng rèn anh lớn. Mặc dù từ nhỏ Trần Phổ đã quậy phá, đi đâu cũng làm giặc con.

Nhưng Trần Lan còn thâm hiểm và hung hãn hơn nhiều so với đứa em ba thẳng như ruột ngựa này, anh ấy cũng từng là đại ca trường Trung học Trực thuộc suốt mấy năm, nhưng thành tích của Trần Lan tốt hơn em trai rất nhiều, đánh giỏi học hay.

Nên cũng khó mà nói khí chất giang hồ thuở xưa của Trần Phổ có phải do anh hai rèn ra, à không, nuôi nên.

Từ nhỏ Trần Phổ đã không dám ngang ngược trước mặt Trần Lan nên vội vã ngồi thẳng dậy.

Trần Lan nói với bố mẹ:

"Mẹ à, Tiểu Phổ muốn làm cảnh sát thì cứ để nó làm, mẹ đừng than nữa. Có thể làm một nghề suốt bao nhiêu năm như vậy, bất kỳ ai cũng thấy quý giá cả. Nếu không, mẹ còn muốn nó làm gì nữa?"

Trần Phổ sờ mũi, dùng giọng nói mà anh hai không thể nghe thấy chửi một câu Mẹ kiếp.

Bà Lưu Phương Vân:

"Thôi, mẹ không nói không nói nữa. Cơ mà tuổi mụ của thằng bé cũng đã ba mươi rồi, cũng nên tìm bạn gái đi chứ. Trần Lan"nan giải

"là con cũng đã kết hôn rồi, con cũng nên quan tâm đến em mình đi chứ."

Mẹ nói đến đây, Trần Lan mới nhớ đến vợ mình, anh sang nhìn, không nói nên lời. Trần Lan giơ tay xoa đầu người ngồi cạnh, nói nhỏ:

"Em ăn bao nhiêu quả táo rồi? Đừng ăn nữa! Táo lạnh, lát lại than đau bụng!"

Nói rồi anh còn bưng đĩa trái cây trước mặt cô lên đưa cho giúp việc:

"Mang đi, pha cho cô ấy một ly trà nóng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!