Chương 42: (Vô Đề)

Tối hôm ấy, Trần Phổ ăn một bữa cơm bào ngư tẻ nhạt sau đó tập thể hình suốt một tiếng đồng hồ. Tắm xong, anh nằm ườn trên sô pha trong phòng khách xem video ngắn nhàm chán hơn nửa tiếng đồng hồ.

Đã sắp mười giờ rồi, tiếng xe vang lên dưới tầng.

Trần Phổ thôi nhìn màn hình điện thoại, rồi lại nghe ngóng thêm vìa giây, sau đó bật người dậy đi đến bên ban công nhưng anh không đi ra, chỉ nghiêng người nhìn ra ngoài.

Anh đoán rất chuẩn, Lý Khinh Diêu từ trong chiếc taxi bước xuống, một tay chống nạng, lặc từng bước về phía cửa tòa nhà.

Trần Phổ vô thức nghiêng người, núp sau rèm cửa.

Anh đếm thầm năm giây trong lòng rồi thò đầu ra. Lý Khinh Diêu đã đi vào trong tòa nhà, đèn cảm ứng ở tầng một sáng lên.

Trần Phổ nhìn ánh đèn liên tục sáng lên, bóng người thấp thoáng lắc lư, một tay anh đút vào túi quần, nắm chặt điện thoại.

Không rung, cũng không có chuông.

Cô không gọi điện nhờ anh xuống cõng lên tầng.

Rõ ràng sáng nay cô vẫn còn nằm gục trên lưng anh như bị liệt. Rõ ràng trước đây nếu thế này, cô chắc chắn sẽ không biết ngượng, liên tục yêu cầu anh.

Nhưng chuyện này đã đúng như Trần Phổ dự liệu.

Dù sao tối nay người ta vừa gặp lại tình cũ, lại còn về muộn thế này.

Hồn bay phách lạc, tự nhiên cũng không thấy đau chân nữa.

Quả nhiên đúng là Lý Khinh Diêu, chỉ nhiệt tình khi cần nhờ vả. Trần Phổ cười khẩy trong lòng, kéo rèm cửa kêu cái xoạt rồi đi ngủ.

Lý Khinh Diêu cảm thấy mình rất bình tĩnh, thậm chí sau bữa tiệc cô vẫn còn khá  vui mừng hả hê. Cô quả thật đã quên đi cái chân đau, cũng quên gọi Trần Phổ cõng. Suốt buổi tối tâm trí cô trống rỗng, không buồn cũng không vui. Cô tắm rửa và lên giường lúc mười một giờ như thường lệ.

Rõ ràng không nghĩ ngợi gì cả nhưng mãi tới ba giờ cô mới đi ngủ được, hơn năm giờ sáng đã mở mắt, đầu óc tỉnh táo như có chú chim hót líu lo bên trong. Dù thái dương đau âm ỉ nhưng cô biết rằng mình không tài nào ngủ được nữa.

Thuốc. Lý Khinh Diêu nhìn chiếc tủ ngăn kéo bên cạnh giường. Phía trong cùng ở ngăn dưới cùng để những viên thuốc ngủ lần trước chưa uống hết.

Cô đã trải qua tình trạng này quá nhiều lần.

Lý Khinh Diêu dứt khoát đứng dậy, tắm rửa rồi ăn gì đó. Cô nhìn đồng hồ, mới 6 giờ 15 phút.

Hay là ngủ bù nhỉ?

Cô nhìn chằm chằm hồi lâu rồi đưa mắt sang chỗ khác.

Đã hơn một năm cô không uống thuốc ngủ nữa, hơn nữa sau hơn một tháng đến Đội hai, giấc ngủ của cô ngày càng tốt hơn, gần như giống người bình thường. Cô không muốn quay trở lại quá khứ.

Đến cơ quan làm việc thôi.

Cô cũng đã có kinh nghiệm trong chuyện này rồi, chỉ cần công việc bận rộn, đủ mệt mỏi thì nô lệ công việc không có quyền mất ngủ.

Lý Khinh Diêu cầm nạng, tự nhiên nghĩ đến Trần Phổ, vừa định gọi điện cho anh, cô nhìn đồng hồ, sớm quá. Trước đây anh thường đến đón cô vào lúc 7 giờ 30 phút.

Nghĩ tới hôm qua anh định đi ăn cơm cùng cô, bị cô bỏ rơi mà vẫn chịu thương chịu khó đưa cô đến bữa tiệc. Khi đi, anh còn dặn đi dặn lại cô. Sau đó khi cô xuống tầng, người quản lý khách hàng kia còn chạy tới nói rằng sếp Trần đã dặn nhất định phải dìu Lý Khinh Diêu xuống tầng.

Lý Khinh Diêu nghĩ đến đây liền bật cười, hiếm khi động lòng trắc ẩn, thầm nghĩ hôm nay cứ để lừa ngủ một giấc ngon lành. Đợt này cô què nên không ra ngoài làm việc được. Còn anh ngày nào cũng đi điều tra vụ án ở bên ngoài, còn phải làm culi miễn phí sớm tối, cõng cô lên xuống cầu thang, đưa đi đón về.

Thế là Lý Khinh Diêu nhắn tinh cho Trần Phổ, báo với anh không cần cõng mình nữa, rồi lại cầm nạng đi thử, cảm thấy cũng ổn. Bà Viên Linh đúng cao tay, giờ cô đã có thể lê từng bước một đến cơ quan.

Bảy giờ, chuông báo thức của Trần Phổ reo lên, anh mơ màng với tay tắt chuông, xoa mặt thật mạnh, bật dậy, nhanh chóng mặc quần áo, vệ sinh cá nhân như thường lệ, làm xong mọi việc thì vừa đúng 7 giờ 15 phút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!