Lý Khinh Diêu chống hai tay lên thành bồn nhà vệ sinh, hít một hơi sâu. Cô nghĩ ban nãy mình đã bốc đồng, nhưng oán thì cứ oán thôi, cô cũng không hối hận, và cũng không quan tâm người khác nghĩ gì.
Lý Khinh Diêu rửa mặt, nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, không phấn son, mặt mũi gầy sọp, vành mắt hơi hồng. Cô mỉm cười với bản thân rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở tầng này nằm giữa hành lang, ánh đèn tối mờ, hai bên đều là phòng bao. Căn phòng 2015 nơi mọi người tụ tập nằm bên tay phải, bên tay trái cách bảy tám căn phòng bao chính là cầu thang đi lên và sảnh nhỏ.
Lý Khinh Diêu vô tình nhìn sang bên phải, thấy một đôi nam nữ đứng trong sảnh, đang nói gì đó.
Chính là Lạc Hoài Tranh và Hướng Tư Linh.
Lạc Hoài Tranh quay lưng về phía cô, một tay đút túi quần, hình như đang im lặng. Nhìn từ sau lưng, anh đã cao hơn rất nhiều so với bảy năm trước, có lẽ anh đã phải làm không ít việc tay chân khi còn ở trong đó. Một tấc cổ lộ ra ngoài cổ áo anh, làn da khá sẫm màu.
Hai tay Hướng Tư Linh ôm lấy mình, ngước nhìn anh. Tư thế này khiến vóc dáng của cô ta trông càng thon thả hơn. Hướng Tư Linh luôn mỉm cười, đang nói gì đấy, cũng không biết cô ta có chú ý đến Lý Khinh Diêu hay không nhưng từ đầu đến cuối không hề nhìn sang bên này.
Lý Khinh Diêu cười lạnh trong lòng, thời gian quả nhiên có thể xóa nhà tất cả nhỉ? Hai người này đã có thể đứng trò chuyện thân mật với nhau rồi. Cô quay người bước vào phòng bao.
Lý Khinh Diêu không hay biết rằng nội dung trò chuyện giữa hai người thật ra không hề vui vẻ. Lạc Hoài Tranh vừa rời khỏi phòng bao, Hướng Tư Linh lập tức đuổi theo.
Hướng Tư Linh nói:
"Hôm nay tớ tới đây không có ý gì khác, chỉ muốn xin lỗi cậu vì chuyện năm ấy thôi. Vì tớ nên cậu mới…Mặc kệ người ta nghĩ thế nào, tớ cảm thấy đời này mình đã nợ cậu quá nhiều. Sau này nếu tớ giúp gì được cho cậu, cậu cứ nói nhé."
Lạc Hoài Tranh trả lời:
"Nếu tôi biết hôm nay cậu tới, tôi chắc chắn sẽ không tới. Hướng Tư Linh, đời này tôi không muốn gặp lại cậu nữa, cũng không cần cậu phải đền bù cái gì. Tôi cũng không nợ nần bất cứ ai hết."
——
Rượu cũng đã hòm hòm, ba người rời bàn tiệc lục đục quay lại bàn không lâu thì bữa tiệc liền kết thúc. Mã Quân Hồng thanh toán tiền, mọi người đều ra cửa nhà hàng, người bắt taxi, người thì đặt xe.
Hướng Tư Linh bấm chìa khóa xe, một chiếc Porsche màu xanh sáng đèn. Một số bạn học phải líu lưỡi, nhưng nói chuyện với nhau trước đó nên họ đã biết hiện tại Hướng Tư Linh là Phó Tổng giám đốc của một công ty, sống trong biệt thự, sở hữu Porsche cũng không có gì lạ.
Vẫn phong thái nhẹ nhàng đó, Hướng Tư Linh đi đến bên cạnh xe, vẫy tay tạm biệt mọi người rồi đạp chân ga, là người đầu tiên rời đi.
Tối nay Lý Khinh Diêu hoàn toàn không nhìn thẳng vào Hướng Tư Linh, ra khỏi cửa nhà hàng, cô chào mọi người, cũng không nhìn Lạc Hoài Tranh, đi đến ven đường đợi xe taxi mình gọi. Chiếc xe chẳng mấy mà đã tới nơi, cô xoay người ngồi vào trong, không nhìn về phía này lấy một lần.
Các bạn học lục tục rời đi, Mã Quân Hồng sống gần đây nên vợ anh ta lái xe tới đón. Mã Quân Hồng uống hơi nhiều, kéo tay Lạc Hoài Tranh, lèm bèm nói: Anh, em đưa anh về.
Lạc Hoài Tranh cười, nói:
"Không cần đâu, tôi ở xa lắm, tận khu công nghiệp, đi tàu điện ngầm rất tiện. Giờ đã muộn lắm rồi, không muốn làm phiền hai người."
Mã Quân Hồng không chịu, lại thuyết phục thêm mấy câu, nhưng Lạc Hoài Tranh dứt khoát không đôi co với anh ta, đẩy Mã Quân Hồng vào tay vợ anh ta rồi bước nhanh về phía ga tàu điện ngầm.
Mã Quân Hồng mơ mơ màng màng bị vợ tống lên xe, anh ta nhìn con đường phía trước, thấy bóng dáng Lạc Hoài Tranh một mình đi về phía ga tàu điện ngầm, đột nhiên mũi anh ta cay cay, cúi đầu che mắt.
Vợ anh ta hỏi:
"Sao thế? Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu, đang yên đang lành sao lại khóc thế kia?"
Mã Quân Hồng ngẩng đầu, chỉ tay về hướng Lý Khinh Diêu gọi taxi đi, nói:
"Đó là cô gái mà năm ấy Lạc Hoài Tranh vô cùng thích. Hiện tại cô ấy đã trở thành cảnh sát, còn có một người bạn trai cảnh sát, chẳng thèm nhìn anh Tranh lấy một lần."
Rồi lại quay về sau, chỉ tay về hướng Hướng Tư Linh lái xe rời đi: "Đó là cô gái năm ấy đã hại anh Tranh, hiện tại sống trong biệt thự, lái xe Porsche, sung sướng vô cùng. Vợ à, mỗi người tụi anh đều như sách giáo khoa nói ấy, ai cũng có tương lai hạnh phúc xán lạn, chỉ có mỗi Lạc Hoài Tranh là không.
Năm xưa cậu ấy giỏi lắm, cả trường có mỗi mình cậu ấy được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa, ai cũng nghĩ cuộc đời của cậu ấy nhất định sẽ huy hoàng rực rỡ, tốt hơn bất cứ ai trong số tụi anh. Nhưng giờ, anh Tranh là ai? Là một tội phạm bị cải tạo! Cậu ấy trải qua cuộc sống thế nào?
Mở một công ty rách, phải khổ cực lắm mới lo được miếng cơm manh áo. Anh không dám tưởng tượng trong lòng anh Tranh khổ sở cỡ nào. Vợ à, nhìn cậu ấy như thế, anh đau lòng lắm, đau lòng khủng khiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!