Chương 40: (Vô Đề)

Đây cũng không phải chuyện lạ, bởi vì trong khối có rất nhiều người thích nam thần áo trắng Lạc Hoài Tranh, Hướng Tư Linh chẳng qua chỉ là một trong số những người không may mắn ấy nên Lý Khinh Diêu cũng không quan tâm.

Tại sao Lý Khinh Diêu lại phát hiện ra tâm sự kín đáo nhất của cô gái vô hình như hạt bụi?

Một ngày đầu Đông, Lạc Hoài Tranh có lẽ đã bị cảm lạnh vì thức khuya học bài như thầy giáo nói, cả buổi sáng cứ uể oải, còn ho sù sụ, đa phần thời gian toàn nằm bò ra bàn. Sau khi hết tiết, Lý Khinh Diêu sờ trán cậu, hơi nóng, nhìn mặt cậu cũng đỏ lên.

Lý Khinh Diêu khuyên cậu nên xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi nhưng cậu không chịu vì chiều nay còn hai tiết ôn tập Vật lý quan trọng. Có lẽ đã quen chịu đựng từ nhỏ nên Lạc Hoài Tranh khăng khăng uống nước nóng nhất định sẽ hạ sốt.

Lý Khinh Diêu cũng không khuyên cậu nữa.

Buổi trưa vừa tan học, cô báo với giáo viên chủ nhiệm rồi rời trường học, ngồi xe buýt đến phòng khám. Dù sao Lý Khinh Diêu cũng là con nhà bác sĩ, từ nhỏ đã nghe quen tai nhìn quen mắt, cô mô tả triệu chứng của Lạc Hoài Tranh rồi nói rằng là một bạn nữ chơi thân với mình.

Bà Viên Linh không nghi ngờ, kê cho cô một số thuốc Đông y thông dụng và thêm thuốc Tây hạ sốt để phòng ngừa, còn ân cần dặn dò bạn nữ những lưu ý khi dùng thuốc vào kỳ kinh, Lý Khinh Diêu lập tức khẳng định chắc nịch rằng cậu ấy không đến tháng.

Lý Khinh Diêu không kịp ăn cơm, chỉ nhét vội hai chiếc bánh bao ở giao lộ rồi vội vàng lên xe buýt về trường học.

Buổi trưa, mọi người thường đi ăn cơm hoặc là về nhà nghỉ ngơi, trong lớp học chỉ có hai ba người đang nằm ngủ bù. Chỗ ngồi của Lạc Hoài Tranh trống không, có lẽ cũng đi ăn cơm rồi. Có một người đứng cạnh bàn cậu, đang nhét chiếc túi nilon nho nhỏ trong tay vào hộc bàn.

Trong tay Lý Khinh Diêu cũng xách một túi nilon đứng thuộc, hai người nhìn nhau, nhìn thấy thứ tương tự trong tay đối phương.

Mặt Hướng Tư Linh đỏ như cà chua, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, nhưng cô ấy vẫn nhét thuốc vào trong rồi rút tay không ra.

Lý Khinh Diêu nói:

"Cậu qua đây ngồi, chúng ta nói chuyện."

Lý Khinh Diêu cúi đầu ngồi xuống, cứng đơ như tượng gỗ.

Lý Khinh Diêu lắc chiếc túi nilon trong tay, nói với cô ấy bằng giọng chỉ hai người nghe thấy:

"Cậu xem, tớ cũng mua thuốc cho cậu ấy. Cậu còn định để thuốc cậu lại à?"

Hướng Tư Linh bặm môi, hai tay đặt trên đùi nắm chặt thành nắm đấm, giọng nhỏ như muỗi kêu:

"Thuốc tớ mua…. Bán hàng nói thuốc đấy tốt lắm."

Thế là vẫn định để thuốc lại.

Lý Khinh Diêu nói:

"Thuốc của tớ cũng tốt lắm, tớ còn nhờ bác sĩ kê đơn đấy. Hơn nữa…" Gương mặt cô cũng nóng lên, nhưng giọng không hề khách sáo:

"Tớ chạy đôn chạy đáo của buổi trưa, nên không cho cậu ấy uống thuốc bạn nữ khác đưa đâu."

Hướng Tư Linh vẫn khom lưng, Lý Khinh Diêu nhìn thấy khóe miệng cô ấy nhếch lên, nhưng nụ cười rất gượng gạo:

"Tớ biết cậu ấy là của cậu. Chỉ là tớ thấy…Cậu ấy rất khó chịu, nên muốn đưa cho cậu ấy."

Lý Khinh Diêu im lặng một lát, rồi nói:

"Được rồi, tớ là người hiểu lý lẽ, nên sẽ không sử dụng thủ đoạn đâu. Tớ còn có thể nói cho cậu ấy biết cậu đưa thuốc, hay là cậu tự nói với cậu ấy nhé?"

"Không, không cần nói với cậu ấy…Đừng để cậu ấy biết là thuốc tớ đưa."

Được.

Cảm ơn cậu…

"Nói thật, cậu cảm ơn tớ có vẻ không hợp lý đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!