Chương 39: (Vô Đề)

Bố Lạc Hoài Tranh là thợ sửa chữa, còn mẹ cậu mở một quán tạp hoa nhỏ trước cửa nhà. Gia cảnh cậu rất bình thường nhưng những đứa trẻ khác có gì cậu đều sẽ có cái đó. Bố mẹ Lạc Hoài Tranh xem cậu như báu vật quý giá, chăm sóc từng li từng tí, tận tâm tận lực bồi dưỡng cậu.

Cho nên trước thềm Kỳ thi Đại học và trước khi vào tù, Lạc Hoài Tranh chưa bao giờ phải chịu khổ.

Từ nhỏ, Lạc Hoài Tranh đã biết phấn đấu, thông minh, ngoan ngoãn và tiến thủ. Ngoại trừ hồi Tiểu học do nghịch ngợm nên chỉ xếp thứ mười mấy trong lớp, thì sau khi lên cấp hai cậu đã bắt đầu ngồi vững trên ngôi vị đầu bảng toàn khối.

Tuổi càng lớn, Lạc Hoài Tranh càng hiểu rõ con đường tương lai của mình. Cậu là hy vọng duy nhất thay đổi số phận của cả gia đình, đưa gia đình nhảy vọt về giai cấp.

Chàng trai giấu đi hoài bão và tham vọng, ngày này qua ngày khác, cậu kiên nhẫn nỗ lực gấp nhiều lần những người kém cỏi hơn mình chỉ để báo đáp cha mẹ đã vất vả suốt mười mấy năm, chỉ để không phụ tài hoa và lòng dũng cảm trời ban.

Nhưng Lạc Hoài Tranh không phải là mọt sách, thậm chí còn thông minh hoạt bát bẩm sinh, chỉ do cậu quá biết điều, và giỏi khống chế bản thân mình nên giáo viên bạn bè xung quanh cậu đều nghĩ cậu trưởng thành và chững chạc.

Ngoại trừ luôn đứng nhất toàn khối, Lạc Hoài Tranh còn giữ chức lớp trưởng, xử lý mọi việc hòa bình công chính, tính cách hiền lành lương thiện, dám tranh luận cùng thầy cô vì lợi ích chính đáng của các bạn học. Trong lớp, ai cũng quý mến Lạc Hoài Tranh.

Trong khối, ai cũng từng nghe đến danh tiếng lẫy lừng của cậu. Đến cả những học sinh cá biệt không đi học cũng phải nể mặt cậu, bởi vì

"Lạc Hoài Tranh chính trực, rộng lượng".

Có thể nói, trước khi trở thành bạn cùng bàn của Lý Khinh Diêu, trong lòng Lạc Hoài Tranh chỉ có

"chuyện học hành, chuyện gia đình, chuyện ở lớp", được Lý Khinh Diêu cầm đầu lớp tôn là Nam Bồ Tát.

Lớp Mười Một, hai người bất ngờ trở thành bạn cùng bàn. Lý Khinh Diêu cũng không biết giáo viên xếp chỗ ngồi kiểu gì, vì dù sắp xếp theo điểm số hay học sinh giỏi kèm học sinh yếu thì hai người đều không thể nào ngồi chung với nhau, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

Hai người tự nhiên trở nên thân thiết. Làm bạn cùng bàn với thần đồng đương nhiên có lợi. Lý Khinh Diêu chỉ là học sinh giỏi hạng hai, gặp bài tập không làm được, cô chỉ cần gõ bút, Lạc Hoài Tranh sẽ đặt bút xuống ngay lập tức và giải thích cho cô hiểu, còn có thể đưa ra năm cách giải một lần, Lý Khinh Diêu vui như trẩy hội.

Thế mà vị Bồ Tát này lại không phải người cứng nhắc, môn nào nằm lòng thì Lý Khinh Diêu sẽ không nghe giảng nữa, lén lút đọc truyện, nhưng cậu lại thản nhiên bao che, dường như hoàn toàn quên mất vai trò chấp pháp của lớp trưởng.

Hai người chung một nhóm khi làm thí nghiệm, và cả hai người đều là hệ cao thủ chắc tay thận trọng. Những thí nghiệm người khác tốn hai tiếng, hai người làm xong chỉ trong hai mươi phút, sau đó cùng nhau lấy đề thi ra làm, không quan tâm đến mọi người xung quanh.

Thi cử cũng thế, khoảng thời gian ấy, có lẽ Lý Khinh Diêu được thần đồng khai sáng quá nhiều, theo lời cô nói, chung quy là được Bồ Tát giác ngộ nên bỗng dưng không ham chơi nữa, giành được vị trí thứ hai toàn khối trong kỳ thi giữa kỳ khiến chủ nhiệm lớp vui như Tết — Biết thế thì tôi xếp Lạc Hoài Tranh ngồi cạnh em sớm rồi.

Về khoản lười biếng thì không ai sánh bằng em đâu, phải tắm mình trong ánh sáng thần đồng đấy.

Sự việc này cũng gây xôn xao toàn khối hồi đấy, trai xinh gái đẹp, Lạc Hoài Tranh tiếng tăm lừng lẫy, Lý Khinh Diêu cũng gọi là có tí tiếng tăm, hai người lại là bạn cùng bàn, hay tụ tập với nhau suốt ngày.

Tin đồn cũng bắt đầu lan truyền.

Người thích thầm Lạc Hoài Tranh thật sự quá nhiều, có người quen Lý Khinh Diêu, tan học chặn cô lại, bán tín bán nghi hỏi:

"Này, chị Diêu, cậu và Lạc Hoài Tranh yêu nhau à?"

Lý Khinh Diêu không trả lời ngay, cô hỏi:

"Cậu hỏi chuyện này làm gì?"

Đối phương úp mở:

"Thì cả khối đồn ầm lên đấy, mọi người ai cũng muố biết mà. Nếu cậu ấy thật sự có bạn gái, bạn gái cậu ấy còn là cậu, thì có vài người phải chết trong lòng đấy."

Lý Khinh Diêu trả lời:

"Tôi và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường, tôi không định yêu sớm, tôi thấy cậu ấy cũng không có ý định đấy đâu."

Đối phương vẫn chưa cam lòng, hoặc là không tin, chặn cô lại hỏi tiếp:

"Thế, thế cậu thích cậu ấy không?"

Lý Khinh Diêu nhìn đối phương từ trên xuống, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!