Đã có năm người bạn học ngồi trong phòng riêng, có người mấy năm nay Lý Khinh Diêu từng gặp vài lần, có người bảy năm rồi cô chưa gặp. Mọi người đều đã là người trưởng thành trong xã hội, nhanh chóng trò chuyện rôm rả.
Có người vô cùng ngạc nhiên khi nghe nói Lý Khinh Diêu hiện là cảnh sát. Bởi vì ai cũng biết hồi đó cô thi đỗ khoa Toán Đại học Tương Thành. Sau này trong nhà xảy ra chuyện, cô thi lại nhưng cô và gia đình không tiết lộ chuyện này với những người xung quanh.
Tuy nhiên, Lý Khinh Diêu chỉ mỉm cười cho qua chuyện rồi bông đùa vài câu vô hại. Mọi người ai cũng cảm thấy Lý Khinh Diêu thay đổi rất nhiều, không kiêu kỳ như hồi Trung học nữa rồi.
Khi Lạc Hoài Tranh bước vào, mọi người không hẹn mà cùng im bặt. Mã Quân Hồng theo sau Lạc Hoài Tranh, anh ta vốn giỏi làm nóng bầu không khí, bèn khoác vai Lạc Hoài Tranh, nói:
"Sao đấy? Lớp trưởng vào mà không ai nhận ra à?"
Mọi người bật cười, nói đương nhiên nhận ra, còn có người nhớ lại và nói hồi xưa Lạc Hoài Tranh là hotboy trường, giờ đã trưởng thành và đẹp trai hơn, bầu không khí bỗng sôi động hẳn.
Cấp ba thường là khoảng thời gian khó quên nhất trong đời học sinh. Bởi cấp hai chúng ta còn quá nhỏ, lên đại học thì đã bước một chân vào xã hội, chỉ có thời cấp ba mọi thứ mới vừa tròn, khi thế giới quan bắt đầu hình thành nhưng vẫn không bị không khí xã hội tiêm nhiễm.
Mọi người ai cũng trong sáng, ai cũng độc lập. Rất nhiều người đã tìm được người bạn tốt nhất cuộc đời vào thời điểm này. Nhưng đó cũng là ba năm gian khổ nhất trong cuộc đời chúng ta, chỉ chớp mắt một cái nó đã trôi xa vời, chẳng còn níu lại được nữa.
Chính vì vậy mà những buổi họp lớp cấp ba luôn tràn đầy cảm giác bồi hồi. Mọi người gọi nhau bằng biệt danh hồi xưa, hỏi thăm tình hình hiện tại. Trong mắt ai cũng đượm nét dịu dàng ấm áp như nước. Khi hỏi đến Lạc Hoài Tranh, anh mỉm cười nói:
"Tôi đã tự học lấy bằng tin học trong tù. Sau khi ra tù được quản giáo giúp đỡ, giới thiệu cho tôi kha khá công việc. Hiện tại mở một công ty nhỏ sống tạm qua ngày thôi."
Sau khi im lặng một lát, có người thật lòng khen lớp trưởng đúng là lớp trưởng, lúc nào cũng không ngừng cố gắng, sau này sẽ chẳng thua kém ai. Cũng có người nhớ đến tội danh anh từng mang trên mình, ánh mắt lóe lên sự khinh thường.
Chung quy, phượng hoàng rực rỡ nhất ở trường học năm ấy giờ đã sa xuống vũng bùn bẩn thỉu, không còn là người mà ai ai cũng phải ngước nhìn. Thậm chí, ai cũng có thể đi ngang qua giẫm đạp rồi mắng chửi vài câu.
Còn Lý Khinh Diêu chỉ là kẻ bàng quan, thu hết sự bình tĩnh khiêm tốn của Lạc Hoài Tranh và muôn vàn sắc thái của mọi người vào trong mắt. Cô chỉ bưng tách trà chậm rãi uống. Cô vốn tưởng rằng hôm nay mình sẽ tức giận, sẽ đau đớn, sẽ lay bả vai Lạc Hoài Tranh hỏi anh tại sao lại bị kết tội.
Nhưng hóa ra đến nay, mọi thứ đã chẳng còn quan trọng với cô nữa rồi.
Thậm chí cô còn lỡ đãng nhớ đến Trần Phổ, khi anh đi anh dặn gì mình nhỉ. Lúc đó cô không tập trung nên giờ không nhớ nổi. Hôm nay cô đã bỏ mặc vị quản gia này để đi họp lớp, anh còn ngoan ngoãn đưa cô đi, không biết mai có cau có với cô vì nay bị hắt hủi không nữa?
Cau có cũng chẳng sao, chỉ cần cô dỗ dành vài câu là anh lại vui ngay ấy mà.
Món ăn đã đầy đủ, Mã Quân Hồng nâng ly:
"Nào, chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng anh Tranh, hoan nghênh lớp trưởng quay về."
Lúc này, có người gõ cửa phòng riêng rồi đẩy cửa bước vào, giọng nói du dương như tiếng oanh hót vang lên:
"Mình tới muộn rồi hả? Mã Quân Hồng, chừa cho mình một chỗ nhé."
Cô ta mặc một chiếc váy bó sát màu tím đậm đính sequin, khoác thêm áo voan trắng, đường cong cơ thể hoàn hảo, đầy đặn, thướt tha hiện rõ trong mắt tất cả mọi người. Cánh tay và bắp chân lộ ra ngoài trắng như tuyết sáng.
Cô có mái tóc dày lọn sóng mềm mại, để lộ vầng trán sáng bóng đầy đặn, không còn để mái dày và đeo kính cận như hồi cấp ba. Khuôn mặt xinh đẹp tao nhã, cơ thể quyến rũ tự nhiên. Chỉ cần nhìn lướt qua, con tim đã thổn thức.
Cô là người thay đổi quá nhiều so với thời cấp ba, nhưng đường nét khuôn mặt vẫn như thế, có người kinh ngạc thốt lên: Hướng Tư Linh!
Cũng có người từng nghe qua nội tình hồi ấy, sắc mặt thay đổi, ánh mắt nhìn Lạc Hoài Tranh, Lý Khinh Diêu rồi lại nhìn Hướng Tư Vũ, xì xầm: Sao cậu ấy lại đến?
Từ đầu chí cuối Lạc Hoài Tranh không ngẩng đầu nhìn Hướng Tư Linh, anh nhìn đăm đăm vào chén trà. Lý Khinh Diêu lạnh lùng nhìn anh.
Mã Quân Hồng sầm mặt:
"Hướng Tư Linh, cậu đến đây làm gì?"
Hướng Tư Linh thướt tha bước tới, như không nhận ra nét mặt khác nhau của những người xung quanh bàn, cô ta mỉm cười nói:
"Cậu gửi tin nhắn họp lớp cấp ba trong nhóm, dĩ nhiên tớ phải đến chứ. Lẽ nào tớ không phải bạn cấp ba à?" Cô ta đặt một tay lên lưng ghế Mã Quân Hồng, nói rất nhỏ.
Mọi người không nghe thấy cô ta nói gì, nhưng thấy Mã Quân Hồng cắn môi, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!