Chương 37: (Vô Đề)

Lần đầu tiên Trần Phổ biết rõ có người theo đuổi mình là vào năm lớp Tám.

Cô gái đó là một cô gái xinh đẹp, trông rất ngọt ngào, nho nhã thanh tú, rất nhiều bạn nam trong lớp thích cô ấy. Cô ấy ngồi phía trước Trần Phổ, thường hay mang đồ ăn ngon cho anh. Mỗi lần Trần Phổ chơi bóng rổ, cô ấy và bạn bè đều đừng bên mép sân xem. Trần Phổ không làm được bài thi, cô ấy sẽ đưa đáp án cho anh, nhưng Trần Phổ không chịu chép. Sau chuyện đó chứng minh anh rất sáng suốt, bởi vì điểm thi của cô gái đó còn thấp hơn cả anh.

Trong lớp có lời đồn cô ấy thích anh. Ban đầu, Trần Phổ không quan tâm, cho tới ngày Lễ Tình nhân năm lớp Tám. Sau khi tan học, nhân lúc không có người, cô ấy đã tặng Trần Phổ một hộp chocolate.

Mặc dù Trần Phổ —— đại ca toàn khối khi đó có là trai đầu gỗ cũng hiểu ra ý cô gái ngay. Anh gần như không cần nghĩ ngợi, đáp lại ngay tắp lự.

Ba chữ dứt khoát: "Tôi không cần."

Rồi nghênh ngang bỏ đi.

Đương nhiên sau đấy nghĩ lại, trong lòng Trần Phổ vẫn thấy lo lắng nhưng thật sự không nhiều. Sau khi tan học đi chơi bóng rổ với anh em, chẳng mấy chốc anh đã quên béng chuyện này.

Chỉ để lại cô nàng xinh đẹp nằm sấp trong lớp khóc nức nở, còn hai người bạn ngồi cạnh phải liên tục an ủi cô gái. Ngày hôm sau, cô gái liền kiếm cớ đổi chỗ ngồi, cách xa cái đồ bụng dạ lạnh lùng như anh.

Mấy năm sau, Trần Phổ đã trải qua kha khá chuyện: Con gái trường khác huýt sáo trêu anh trên đường tan học về, bị anh lườm cháy mặt; Trên đường đến nhà vệ sinh nam, mấy cô gái nhìn anh cười khúc khích rồi đỏ mặt bỏ chạy. Trần Phổ đang mắc tiểu càng bực mình hơn. Cũng có khi tìm thấy vài bức thư tình trong hộc bàn, anh còn không dám mở ra nhìn, sợ bị các cô gái theo đuổi, cũng sợ làm bọn họ khóc. Rõ ràng anh chẳng làm gì cả, mà giống ong bướm lắm không bằng.

Trần Phổ thẳng tay xét nát, vứt vào các thùng rác khác nhau, tránh có người tò mò ghép chúng lại, thế thì các cô gái ấy sẽ xấu hổ lắm. Nhưng anh xé quá to tiếng, khiến tất cả mọi người đều có chung ấn tượng —— Đại ca Trần Phổ là người đẹp lạnh lùng cực kỳ khó chinh phục.

Năm lớp Mười Một, Trần Phổ gặp được cô gái thứ hai theo đuổi anh rõ ràng. Cô gái ấy rất đáng yêu, tính cách hướng ngoại, thân thiết với rất nhiều bạn học trong lớp, và cũng quen Trần Phổ. Cô ấy thường thích nói chuyện với Trần Phổ, hay rủ anh đi chơi, còn muốn chơi chung tụ với đám bạn lưu manh của anh. Trần Phổ đã nhận ra, nhưng anh không thích kiểu con gái này nên cố hết sức né tránh.

Cô gái rất thông minh, nhanh chóng nhận ra. Lại có lần, cô nàng cứ nằng nặc đòi theo anh và mấy bạn nam khác đi đá bi-a, còn nài nỉ anh dạy mình, mấy người anh em đều cười rồi lánh đi. Nhưng Trần Phổ thật sự không thể dạy cô được, buột miệng thốt ra một câu trẻ trâu: "Không dạy. Tôi chỉ dạy bạn gái tôi thôi."

Cô gái cầm cây cơ, nhìn chằm chằm vào quả bóng trắng tròn đang lăn: "Vậy cậu thấy tớ có được không?"

"E là không được." Trần Phổ gập người cúi đầu thúc cây cơ, quả bóng trắng đẩy quả bóng đen vào lỗ rất chuẩn xác. "Cậu không phải mẫu người tôi thích."

"Cậu thích mẫu người thế nào?"

Trần Phổ nghĩ đến thành tích bên tám lạng đàng nửa cân của mình và cô gái, tung đòn kết liễu: "Tôi thích con gái học giỏi."

Cô gái tức giận: "Giỏi cỡ nào?"

Trần Khẩu buột miệng nói: "Top hai mươi toàn khối."

Dĩ nhiên sau khi câu nói này lan truyền, những cô gái xếp top 20 toàn khối đều né Trần Phổ như né tà, nhưng đấy là chuyện sau này.

Nhưng câu nói của Trần Phổ cũng không hoàn toàn là cái cớ. Hồi học Trung học, cô gái duy nhất anh từng có hảo cảm chính là một học sinh giỏi. Đó là năm lớp Mười, lần duy nhất anh làm bài xuất sắc trong kỳ thi tuyển và có được cơ hội tham gia kỳ thi học sinh giỏi Toán cấp thành phố. Vốn dĩ các môn Toán Lý Hóa của Trần Phổ cũng rất tốt. Người đứng đầu toàn thành phố trong kỳ thi đó là một cô gái trường khác.

Cô gái ấy rất thanh tú, làm bài thi cực kỳ xuất sắc, và cũng rất bình tĩnh khi lên bục nhận giải. Khi ấy Trần Phổ đã trúng tiếng sét ái tình, có một câu nói thế này: "Đàn ông quyến rũ nhất là khi tập trung vào sự nghiệp." nhưng Trần Phổ cảm thấy câu nói này cũng rất hợp với phụ nữ. Sau này, anh còn lén lút đến cổng trường người ta ngó nghiêng vài lần. Về sau, Trần Phổ nghe ngóng được cô gái đó năm lớp Mười Hai sẽ tham gia Olympic toàn quốc, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ được tuyển thẳng vào Đại học Bắc Kinh hoặc Thanh Hoa. Sau khi thất vọng một hồi, anh cũng dần buông xuôi.

Trời không cho hai người chung đường, Trần "thánh tình" cho rằng, nếu thích cô ấy thì cứ âm thầm dõi theo cô ấy tung cánh bay cao thôi.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, bỏ qua đoạn tình sử yêu thầm ngượng ngùng thầm kín ấy, Trần Phổ vẫn có kinh nghiệm nhất định khi con gái tỏ tình và theo đuổi. Dù con gái hướng nội hay hướng ngoại, nói thẳng hay bóng gió, nếu trong lòng cô ấy có tình cảm thật sự, gương mặt cô ấy nhất định đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời. Đôi mắt ấy chất chứa chờ mong, cũng cất giấu bao nỗi buồn.

Đó là nỗi lòng mềm mại nhất của một cô gái, dù có tai ngược đến mức chặn bạn ở góc bàn bi-a, suýt nữa động tay động chân, thì trong ánh mắt cô ấy vẫn luôn ẩn chứa nỗi lo được lo mất.

Nhưng Lý Khinh Diêu lại khác hoàn toàn.

Miệng cô buông những lời bỡn cợt nhất, đặt chân vào lãnh địa của anh, dù là trong công việc hay trong cuộc sống. Lúc nào cô cũng tỏ ra hân hoan như muốn lao vào lòng anh ngay lập tức, nhưng trong mắt cô hoàn toàn không có chân tình, thờ ơ dùng lại mấy trò cũ rích. Trần Phổ nhắm mắt cũng biết những lời "mất nết" của cô chỉ nói cho vui mà thôi.

Trần Phổ cũng không ngu đến mức tin rằng cô thật sự có ý với anh. Ban đầu, anh cũng băn khoăn mất mấy ngày, tại sao Lý Khinh Diêu cứ thích nổi điên với anh. Sau này dần dần anh cũng không muốn quan tâm nữa.

Chỉ là nghịch ngợm thôi.

Chẳng qua một cô gái trẻ trung giỏi giang như cô, không có nhiều chân tình, nên lấy việc trêu ghẹo người ta làm thú vui. Nể mặt Lý Cẩn Thành, anh không thèm chấp cô.

Nói thật, tiếp xúc với nhau hơn một tháng, nếu một ngày nào đó Lý Khinh Diêu không nổi điên, anh lại thấy không quen!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!