Đã gần trưa, bà Viên Linh khám xong cho bệnh nhân cuối cùng liền thấy y tá dìu Lý Khinh Diêu đi chầm chậm vào.
"Con sao đấy?" Bà Viên Linh hỏi.
"Không cẩn thận bị trật chân ạ." Lý Khinh Diêu trả lời. "Trông cậy cả vào thần y Viên đây, tốt nhất là chữa cho con một ngày đi lại được, hai ngày chạy như bay mẹ nhé."
"Con chỉ giỏi nằm mơ." Bà Viên Linh ngồi xuống trước mặt cô, nhìn thấy bùn dính trên mắt cá chân, bà nhăn mày nhăn mặt rút từ bên cạnh ra một đôi găng tay y tế đeo vào tay rồi cầm mắt cá chân của cô kiểm tra, bảo cô cử động, rồi lại xoa nắn, đau tới nỗi Lý Khinh Diêu la oai oái.
"Không sao, xương vẫn bình thường." Trước đây, bà Viên Linh từng học qua bó xương, nắn xương và xoa bóp từ một vị thầy thuốc y học cổ truyền nên tay nghề thành thạo. Bà vừa dặn dò học trò của mình, vừa xoa bóp khai thông kinh mạch, cho tới khi Lý Khinh Diêu trào nước mắt bà mới buông chân cô ra và nói: "Được rồi, con muốn nhanh lành thì mẹ sẽ kê cho con vài thang thuốc ngâm chân và thuốc sắc uống, thêm cả thuốc mỡ bôi ngoài, kết hợp nhiều cách.
Con biết cách dùng rồi đấy, vài hôm nữa là đỡ hơn nhiều. Nhớ, không được nhầm thuốc ngâm chân thành thuốc uống nữa đấy."
"…Mẹ đừng nhắc đến chuyện này được không ạ?"
Học trò bà Viên Linh bưng hai món ăn đến, hai mẹ con vừa ăn vừa nói chuyện.
"Thế mấy ngày tới con về nhà ở không?" Bà Viên Linh hỏi. "Chân con thế này cũng không leo cầu thang được." Nhà cô có thang máy.
"Vâng ạ."
Bà Viên Linh cầm đũa lựa đồ trong hộp cơm mấy lần nhưng không cho vào miệng mà hỏi cô: "Ban nãy Trần Phổ chở con tới à?"
"Vâng ạ." Lý Khinh Diêu tập trung ăn, không ngẩng đầu lên.
Bà Viên Linh thở dài, nói: "Lần sau con bảo thằng bé tới nhà chơi."
"Anh ấy không dám đâu."
"Khổ thân thằng bé, mấy năm nay không ít lần nó đến cửa phòng khám của mẹ nhưng không vào, ngốc quá đi thôi. Chuyện của Cẩn Thành không phải trách nhiệm của nó, ngược lại, mình còn phải cảm ơn nó nhiều ấy chứ."
"Ai mà chẳng hiểu lý lẽ, mẹ nói với anh ấy đi, nói với con có ích gì."
Bà Viên Linh gắp thức ăn, âm thầm quan sát nét mặt của Lý Khinh Diêu, rất bình tĩnh, không chút thẹn thùng hay rạo rực của người con gái. Bà Viên Linh nói từ tốn: "Giờ Trần Phổ là cấp trên của con. Bố mẹ cũng chứng kiến thằng bé trưởng thành. Đẹp trai, khỏe mạnh, hồi trước mẹ hay bắt mạch cho nó lắm. Ngay thẳng, thông minh, lại còn sống tình cảm. Thằng bé cũng coi như có duyên với nhà mình.
Dù sao con cũng chưa có bạn trai, hay là cân nhắc xem nhé?"
"Con không cân nhắc đâu." Lý Khinh Diêu trả lời nhanh như cắt.
"Sao thế?"
Lý Khinh Diêu cười tủm tỉm, trả lời: "Anh ấy già quá, còn hơi đen nữa."
Bà Viên Linh: "…"
"Già đâu mà già! Chênh năm tuổi gọi là già gì! Vừa tròn!" Bà Viên Linh cảm thấy gu thẩm mỹ của mình bị xúc phạm. "Nó cũng không đen, hơn nữa còn không biết hồi trước nó trắng cỡ nào đâu, do phơi nắng nhiều nên mới đen thôi, sau này chắc chắn trắng lại được. Con nhìn vóc dáng, gương mặt của thằng bé đi, lại còn là cậu ấm hiền lành thật thà, sau này con bảo nó đi hướng Đông, nó tuyệt đối không dám đi hướng Tây.
Đây quả là đối tượng tốt xách đèn lồng cũng khó mà tìm được!"
Lý Khinh Diêu đã ăn xong, cô đậy hộp cơm, mỉm cười: "Mẹ à, mẹ đừng lo chuyện của con và anh ấy nữa. Con tự có chừng mực."
Bà Viên Linh tuy hơi nhụt chí, nhưng quyết không bỏ cuộc: "Nếu con không thích Trần Phổ, thì dạo này mẹ còn quen mấy cậu tiến sĩ y học cổ truyền vừa tốt nghiệp, chuyên môn rất giỏi. Trong đó có một cậu ngoại hình ưa nhìn, chỉ có vài nốt mụn, tính nết cũng rất ngoan ngoãn, con cân nhắc nhé?"
"Con cảm ơn, không cần đâu ạ."
Sợ bị mẹ tiếp tục giục tìm bạn trai, Lý Khinh Diêu lập tức bắt xe quay về cục.
Bà Viên Linh đứng trước cửa sổ, nhìn theo bóng con gái dần xa. Họ trò đứng cạnh mỉm cười khuyên nhủ: "Cô ơi, Diêu Diêu xinh đẹp lại còn giỏi giang. Năm nay em ấy mới hai mươi tư tuổi, không vội đâu ạ."
"Cô không vội ôm cháu, cô và bố con bé chưa nghỉ hưu. Cô chỉ…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!