Ngoại trừ bố mẹ, Trần Phổ là người thứ ba cõng Lý Khinh Diêu.
Người thứ nhất dĩ nhiên là Lý Cẩn Thành, anh cõng cô từ bé đến lớn. Lý Khinh Diêu hãy còn nhớ rõ tấm lưng gầy gò và thẳng tắp của người thiếu niên, bàn tay lúc nào cũng đỡ cô thật vững. Hồi nhỏ Lý Khinh Diêu đã ngủ thiếp đi trên bờ vai anh trai không biết bao nhiêu lần.
Cho tới hiện tại, cô vẫn còn nhớ mùi hương trên lưng anh, cơ thể người thiếu niên luôn tỏa ra hơi ấm nhẹ và chút hương xà phòng, đôi khi là chút mùi mồ hôi.
Người thứ hai cõng cô, có thể được xem là mối tình đầu của cô.
Học kỳ hai lớp Mười Hai, nhà trường tổ chức Đại hội Thể dục Thể thao. Lý Khinh Diêu vốn lười vận động nhưng được cái bật nhảy tốt nên đã đăng ký thi nhảy cao, ai dè lại bị bong gân.
Khi giáo viên gọi bạn học cõng cô đến phòng Y tế, Lạc Hoài Tranh không biết từ đâu nhảy ra, là người đầu tiên trong đám con trai ngồi xuống trước mặt cô.
Lúc ấy, ánh mắt sáng quắc của những bạn nữ xung quanh như muốn nhấn chìm Lý Khinh Diêu. Cô hơi do dự, để Lạc Hoài Tranh cõng thì nổi bật quá, còn cô lại không thích nổi bật chút nào.
Nhưng Lạc Hoài Tranh đã muốn cõng, còn ai dám tranh với cậu ấy? Lý Khinh Diêu không biết rằng khi đó mấy cậu trai thầm thương trộm nhớ cô đã ghen suýt nổ đom đóm mắt luôn rồi.
Nhưng Lý Khinh Diêu là một người lanh lẹ, cô nhanh chóng trèo lên lưng cậu ấy rồi nói: Cảm ơn lớp trưởng.
Suy nghĩ của mọi người được cô đính chính ngay lập tức: Ồ, đúng rồi, Lạc Hoài Tranh là lớp trưởng, cõng cô là hợp tình hợp lý rồi.
Nhưng chẳng mấy chốc đã có người nhớ ra thế sao lần trước, lần trước nữa, cũng có bạn nữ bị bong gân bị ngã, mà chẳng thấy Lạc Hoài Tranh khom tấm lưng cao ngạo của mình xuống, cậu ấy chỉ bảo bạn nam này cõng, bạn nam kia dìu bạn nữ, còn bản thân thì đứng im một bên?
Nhưng Lạc Hoài Tranh đã cõng Lý Khinh Diêu đi xa rồi.
Tấm lưng cậu thiếu niên và tấm lưng người thanh niên hoàn toàn khác nhau. Lạc Hoài Tranh khi ấy mặc dù đã cao một mét bảy mươi tám nhưng lại rất gầy, Lý Khinh Diêu nằm trên lưng cậu, cảm thấy đâu đâu cũng là xương sườn cộm người.
Hai người cũng không nói chuyện, cậu ấy vốn là người trầm tính, còn cô khi ấy cũng kiệm lời.
Cõng được một đoạn, Lý Khinh Diêu hỏi:
"Nặng không? Hay là tớ xuống nhé, tớ nghĩ mình đi được đó."
Không nặng! Cậu trả lời ngay tắp lự, hai ty siết chặt.
Lý Khinh Diêu cúi đầu không nói gì thêm.
Khi sắp đến phòng Y tế, Lạc Hoài Tranh hỏi:
"Chuyện lần trước hỏi cậu, cậu đồng ý chứ?"
Lý Khinh Diêu lén lút nhìn trái nhìn phải, không có người, cô thở phào, mặt lại đỏ bừng, hỏi cậu:
"Cậu muốn ăn mừng được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, sao lại rủ tớ đi xem phim?"
Thiếu niên cũng úp mở hồi lâu, mới nói:
"Vì tớ cảm thấy cậu là người phù hợp nhất trong số các bạn học."
Lý Khinh Diêu lấy làm lạ:
"Mình hợp cạ hồi nào đấy?"
Thiếu niên thở dài, nói:
"Thế cậu đi hay không? Phim hài đấy, chẳng phải cậu bảo cậu thích xem phim hài nhất à?"
"Thế thì mình đi, cảm ơn lớp trưởng nhé. À quên, còn rủ thêm ai nữa không?"
Thiếu niên im lặng hồi lâu, cho tới khi đi vào trong phòng Y tế, đặt cô lên trên ghế, cậu mới nói nhỏ như tiếng muỗi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!