Châu Huy lắc đầu: "Mẹ tôi không biết chữ, cũng không biết sử dụng ngân hàng trực tuyến. Căn phòng ấy bố tôi để lại trước khi qua đời, cho thuê để trang trải cuộc sống. Mẹ tôi mỗi tháng đều tự đến thu tiền mặt, hơn nữa chỉ thu tiền mặt thôi.
Tôi từng dặn mẹ phải giữ bản sao căn cước hộ thuê, mẹ tôi giữ đấy chứ, nhưng mỗi lần đổi hộ thuê mới, mẹ tôi đều dọn sạch những giấy tờ đó.
Khi tôi thu dọn di vật của mẹ cũng không phát hiện ra những thứ kia.
"Kết thúc cuộc trò chuyện với Châu Huy đã là hơn một giờ chiều, Trần Phổ đói cồn cào, bụng Lý Khinh Diêu cũng đã kêu vài tiếng. Cô hỏi:"Về Cục hả anh?Trần Phổ nói:Em tính cho tôi đói chết à?
Ăn cơm cái đã.
"Cô chưa kịp cất lời, anh lại nói tiếp:"Tôi mời.
"Lý Khinh Diêu lắc đầu:"Không thể lần nào cũng là anh mời. Em không thích lợi dụng người ta đâu. Hôm nay anh cứ ăn thoải mái."
Dù cô nàng này bình thường điên cỡ nào, giờ cô nói vậy, Trần Phổ vẫn thấy cảm động trong lòng.
Nào ngờ Lý Khinh Diêu lại dẫn anh đến cửa quán ăn nhanh, một món mặn một món chay 12,9 tệ, ba món mặn một món chay 29,9 tệ.
Mặc dù mấy năm nay Trần Phổ từng có những bữa cơm tệ hơn thế này, nhưng khi thấy Lý Khinh Diêu đứng trước quầy phục vụ, ân cần lấy khay thức ăn cho anh, nói mấy câu đã khiến anh chàng lấy đồ ăn cười tít mắt, anh vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Trần Phổ bưng suất ăn cao cấp 29,9 tệ ngồi xuống, còn lấy thêm chai sữa đậu này 2 tệ và một bát canh miễn phí. Lý Khinh Diêu bưng suất ăn 12,9 tệ ngồi đối diện anh, còn nhiệt tình giới thiệu:
"Ban nãy em đã hỏi rồi, cơm không đủ thì có thể lấy thêm miễn phí."
Trần Phổ ồm ồm đáp:
"Thế thì cảm ơn em quá."
Lý Khinh Diêu nâng bát canh lên:
"Đội trưởng, cạn ly. Tuy rằng manh mối lại đứt đoạn, nhưng đứt đoạn mãi rồi mình cũng quen. Trời sinh ra ta ắt có chỗ để dùng, rồi sẽ có ngày trời quang mây tạnh thôi."
Trần Phổ bật cười bởi câu nói này, miễn cưỡng cầm bát canh miễn phí lên cụng ly cùng cô.
Nhưng anh thật sự đói sắp chết rồi, không ngờ suất ăn cao cấp 29,9 tệ cũng không tồi, Trần Phổ vét sạch khay, lại lướt điện thoại một hồi, Lý Khinh Diêu mới ăn xong.
Hai người đã quen tuân thủ quy định nhà ăn Cục Cảnh sát, bưng khay cơm mang đến cửa sổ thu lại. Lúc này, một nhóm công nhân áo xanh đi vào trong quán ăn nhanh, người nào người nấy mồ hôi nhễ nhại bẩn thỉu nhếch nhác, có lẽ là vừa tan làm đến đây ăn cơm, trong quán tự dưng chật ních người.
Một công nhân bưng khay cơm cao cấp y hệt khay của Trần Phổ, anh ta trượt chân, khay cơm lắc lư, sắp sửa va vào người Lý Khinh Diêu. Trần Phổ nhanh tay nhanh chân kéo Lý Khinh Diêu vào lòng.
Cuối cùng, thức ăn của người công nhân vẫn bị đổ —— Nửa khay thịt xào cà chua đổ xuống góc áo phông của Trần Phổ.
"Xin lỗi anh! Xin lỗi anh!" Người công nhân cũng hoảng hốt, sợ đối phương đòi anh ta phải đền áo.
Trần Phổ buông Lý Khinh Diêu, nghiêng đầu nhìn chiếc áo phông dính một mảng dầu mỡ, anh cau mày, nghiêng đầu nói:
"Không sao, anh đi đi, lần sau đi đứng cho cẩn thận."
Hai người trả khay cơm, rồi từ trong đám đông len ra khỏi quán, Lý Khinh Diêu nhìn người anh: Phải làm sao đây?
Trong nụ cười quan tâm của cô xen lẫn sự ngượng ngùng:
"Hay anh cởi ra đi, em mang về giặt cho anh nhé?"
Trần Phổ không nhìn cô lấy một lần, anh đi vòng ra sau cốp xe, lấy ra một chiếc áo phông sạch sẽ —— Anh thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, hay bị bẩn quần áo nên bỏ mấy chiếc áo vào trong cốp xe để dự phòng.
Lý Khinh Diêu thấy anh không phản ứng gì bèn thấy mất hứng. Anh không còn giậm chân hay mỉa mai như hồi cô mới tới nữa.
Cô lại lí nhí nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!