Chương 215: (Kết thúc)

Ba tháng sau.

Lý Khinh Diêu hoàn thành công việc được giao, cùng cộng sự Hạ Dũng Trạch đi xuống dưới tầng. Hạ Dũng Trạch đi lái xe của mình, còn Lý Khinh Diêu đứng chờ dưới gốc cây ở cổng đơn vị.

Một lát sau, Hạ Dũng Trạch lái xe ra ngoài, hạ kính xe xuống: "Em về trước nhé. Còn bao lâu nữa anh Trần Phổ mới đến vậy?"

"Sắp đến rồi."

"Bạn trai gì mà để bạn gái phải đợi, em chưa bao giờ để vợ phải chờ đâu nhé."

"Phắn ngay, anh ấy vừa hoàn thành nhiệm vụ, đang trên đường về."

Hạ Dũng Trạch cười phá lên, về trước.

Lý Khinh Diêu thôi cười, bình thản nhìn dòng xe nối đuôi nhau.

Đương nhiên Trần Phổ sẽ không để cô đợi lâu. Mấy phút sau, chiếc xe quen thuộc dừng lại trước mặt cô, Châu Dương Tân bước xuống từ ghế phụ, vẫy tay chào, nói: "Thôi không làm lỡ thời gian con rể tương lai ra mắt bố mẹ vợ nữa, báo cáo công việc hôm nay cứ để tôi lo. Trần Phổ, cố lên!"

Trần Phổ mỉm cười: "Cảm ơn cậu nhé."

Lý Khinh Diêu mở cửa ghế phụ, lên xe, rồi hỏi: "Xong hết rồi hả anh?"

"Ừ, người đã bị bắt và giao cho cảnh sát kinh tế rồi."

Lý Khinh Diêu nhìn anh vài lần, đi công tác ba ngày nhưng trông vẫn tươi tán, đẹp trai, có điều quầng thâm dưới mắt hơi đậm. Nếu hôm nay không phải là ngày hẹn anh đến ra mắt nhà cô, thì có khi anh vẫn chưa về đâu.

"Mang đầy đủ đồ rồi chứ?"

"Anh chuẩn bị xong từ lâu rồi, để trong cốp xe suốt."

Trần Phổ khởi động xe, hòa vào dòng xe. Anh cũng nhìn cô vài lần, hỏi: "Hai hôm nay em ngủ ngon không?"

"Ngon lắm."

"Đi ngủ lúc mấy giờ?"

"12 giờ."

"Thức dậy lúc mấy giờ?"

"6 giờ hơn."

"Thật không đấy?"

Cô lườm anh. "Em gạt anh làm gì, em ngủ ngon thật mà. Trước khi anh đi công tác, em cũng đã ngủ ngon lành rồi còn gì."

Trần Phổ thấy cũng có lý, thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc gặp đèn đỏ, anh buông một tay, nắm lấy tay cô, siết thật chặt rồi đưa lên môi hôn một cái, tất cả điều muốn nói đều gói gọn bên trong.

Sau khi tìm được Lý Cẩn Thành, những ngày đầu, Trần Phổ vẫn chưa phát hiện ra, bởi vì chính bản thân anh cũng mất ngủ triền miên. Sau này anh không chịu được nữa, đến nhà Lý Khinh Diêu qua đêm, mới phát hiện tình trạng của cô còn nặng hơn mình nhiều, cô đã không chợp mắt suốt mấy ngày mấy đêm, trông cực kỳ bình tĩnh, cũng không khóc, chỉ ngồi tỉnh táo suốt cả đêm.

Nhưng tối hôm đó, Trần Phổ ôm cô, cô đã ngủ được, gần như là ngủ thiếp đi. Trần Phổ cũng bị ảnh hưởng bởi cô, có được một giấc ngủ ngon duy nhất trong bao ngày qua.

Trần Phổ thiết nghĩ cứ tiếp tục thế này thì không ổn, anh vực dậy tinh thần nhanh hơn cô và trao đổi cùng Đinh Quốc Cường, xin ông vài tháng tới đây không để cả hai đi công tác. Họ đã phá được vụ án lớn như vậy, lại còn phải chịu đựng biết bao khổ cực, chuyện hợp tình hợp lý, cho nên Đinh Quốc Cường đã đồng ý. Sau đó, bất kể làm việc khuya cỡ nào, Trần Phổ cũng nhất định về nhà, ôm cô ngủ chung.

Dần dà, ba tháng trôi qua, giấc ngủ của Lý Khinh Diêu cuối cùng đã ổn định và cũng bắt đầu tươi cười. Cho nên Trần Phổ mới yên tâm đi công tác.

Hai người bàn bạc với nhau, trở về sẽ cùng chuyển đến Tinh Nguyệt Loan. Căn phòng ở Gia viên Triều Dương là Trần Phổ mua đứt, bán được thì bán, không bán được thì cho thuê. Căn Lý Khinh Diêu thuê thì giữ lại, đôi khi cả hai tăng ca muộn thì đến đó qua đêm cho gần.

Sống chung lâu như vậy, bà Viên Linh cũng bắt đầu bóng gió, đến lúc chính thức ra mắt rồi nhỉ? Thế nên mới có buổi hẹn hôm nay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!