Lý Khinh Diêu vừa đẩy cửa phòng ra thì Tạ Tân Nhụy cũng đã chạy đến đầu cầu thang. Cô ấy nhìn thấy bóng lưng của Lý Khinh Diêu vút qua, theo bản năng giơ súng lên nhưng rồi lại bực dọc hạ xuống, lao về phía cô.
Đàn em canh giữ ở tầng hai đã chạy biệt tăm, Lý Khinh Diêu nhìn chung quanh, phát hiện Lý Mỹ Linh hai tay bó gối, dựa vào bờ tường run lẩy bẩy. Cô lập tức lao đến, chưa kịp nghĩ cách thoát thân thì Tạ Tân Nhụy đã cầm súng xuất hiện trước cửa.
Lý Khinh Diêu dùng tay trái lành lặng nhấc Lý Mỹ Linh lên, che chở sau lưng, nói nhỏ:
"Tôi là cảnh sát, đứng sau lưng tôi, đừng ló đầu ra."
Sắc mặt Tạ Tân Nhụy tàn nhẫn vô cùng, cô ấy giơ súng lên, định nhắm vào Lý Mỹ Linh song lại bị Lý Khinh Diêu chắn ngang.
Cô ấy áp sát thêm một bước, nói: Tránh ra.
Lý Khinh Diêu nói:
"Hạ súng xuống, chị đã bị bao vây. Lúc này ở đây có tiếng súng, đồng nghiệp của tôi sẽ đến đây ngay lập tức. Giao Lý Mỹ Linh cho tôi, chúng tôi sẽ khiến bà ta phải chịu sự trừng phạt của pháp luật."
"Trừng phạt vì tội gì?
Lẽ nào cô không biết việc của Hướng Tư Linh à? Hổ dữ không ăn thịt con, mụ đàn bà này còn chẳng bằng súc sinh. Những việc bà ta làm ngay cả pháp luật cũng không trừng phạt được, chính bởi bà ta là mẹ của cô ấy! Bây giờ Hướng Tư Linh đã chết rồi, vả lại người chết không thể làm chứng.
Cô nói tôi nghe, còn điều luật nào có thể khiến bà ta phải chết đây?
"Lý Khinh Diêu không trả lời được."Lý Khinh Diêu, cô biết rõ, chỉ khi tôi tự tay giết chết mụ ta thay cho Hướng Tư Linh thì mới gọi là công bằng. Nếu không loại người này vẫn còn được hưởng nốt nửa đời nhàn hạ. Cô tự hỏi lòng mình đi, lẽ nào mụ ta không đáng chết ư?
Chuyện cảnh sát các người không dám làm, không thể làm thì cứ để tôi làm thay, cô không thấy nhẹ nhõm hơn à?
Nghe lời tôi, em gái à, tránh ra, cứ coi nhưng không nhìn thấy gì, cũng chẳng có ai nhìn thấy cả. Để tôi bắn chết mụ ta rồi sẽ tự thú với em. Em bắt được kẻ giết người hàng loạt là tôi, vụ án cũng được phá giải.
Em không làm gì cả, không liên quan gì đến em, những kẻ đáng chết đều đã bị kẻ giết người hàng loạt là tôi xử lý hết rồi, được không em?
"Lý Khinh Diêu mím chặt môi, nhìn đăm đăm vào Tạ Tân Nhụy, cơ mặt của cô cũng giật nhẹ. Tạ Tân Nhụy tưởng rằng cô đã bị thuyết phục, mừng khấp khởi, đang định tiến lên trước một bước thì lại nghe thấy Lý Khinh Diêu nói:"Chị nói đúng, tôi cũng nghĩ Lý Mỹ Linh đáng chết, bà ta khiến tôi thấy ghê tởm, căm hận.
Anh Quyền hồi đó là tay sai của La Hồng Dân, cũng đồng nghĩa rằng bà ta chính là kẻ gián tiếp hại anh trai tôi mất tích, tôi ước gì có thể lột sạch da bọn họ, từng nhát từng nhát kết liễu họ. Nhưng mà Lưu Đình Muội à, tôi là cảnh sát, anh trai tôi cũng là cảnh sát.
Dù tôi căm hận bà ta đến đâu đi chăng nữa, cũng sẽ không lạm dụng hành phạt riêng, càng không lơ là chức trách, khoanh tay đứng nhìn cô nổ súng giết người.
Trách nhiệm của cảnh sát là bảo vệ sự nghiêm minh của pháp luật, tôi mới là người thi hành pháp luật, còn cô thì không!
"Tạ Tân Nhụy giật mình, rồi nở một nụ cười khinh miệt:"Xem ra chúng ta không có tiếng nói chung rồi.Hôm nay dù anh trai tôi ở đây, anh ấy cũng sẽ đứng ra ngăn cản cô. Cô sẽ bắn anh ấy sao?"
Tạ Tân Nhụy cắn răng im lặng.
Tầng dưới vọng lên tiếng bước chân!
Trong lúc hai người lời qua tiếng lại, Lý Mỹ Linh sợ hãi nép sau lưng Lý Khinh Diêu. Hôm nay, kể từ lúc bị người ta đưa ra khỏi nhà chứa tối tăm, bà ta luôn lâm vào trạng thái hoảng loạn tột độ.
Họ không biết rằng, suốt khoảng thời gian này, ngày nào vết thương bệnh trên người Lý Mỹ Linh cũng đau đớn và ngứa ngáy kinh khủng, loét từng mảng từng mảng lớn.
Họ cũng không biết rằng, do bị tra tấn dã man trong nhiều tháng cộng với việc chống lại hiện thực tàn khốc, Lý Mỹ Linh đã xuất hiện các triệu chứng ảo giác thính giác và thị giác.
Lúc này, bà ta bị Hướng Tư Linh giữ chặt ở phía sau, nhìn bóng lưng phía trước, hai cô gái bà ta nhìn lấy lại dần dần biến thành Hướng Tư Linh. Bà ta bắt đầu nghĩ quàng nghĩ xiên: Sao Hướng Tư Linh lại đến đây?
Theo những gì Lộ Tinh nói trước khi đi, nó đã giết La Hồng Dân, lại còn bán bà ta đến nơi khủng khiếp này mà vẫn chưa đủ ư?
Đứa con gái này còn định hành hạ bà ta cỡ nào nữa?
Bà ta là mẹ của nó đấy! Là đấng sinh thành và nuôi nấng nó! Con súc sinh này đúng là đồ vô lương tâm!
Không, không được, bà ta phải thoát khỏi đây, nhất định phải thoát khỏi đây. Bà ta không muốn trải qua cuộc sống không bằng con chó con lợn này nữa, ở Tương Thành bà ta vẫn còn rất nhiều tiền, một nửa tài sản của họ La thuộc về bà ta, bà ta phải trở về Tương Thành!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!