Hồi nhỏ, gia đình Cao Kế Xương thuộc dạng khá giả. Bố Cao Kế Xương là Cao Vĩnh Huy, theo nghiệp kinh doanh, còn mẹ Cao Kế Xương là Hứa Thúy Lâm làm nội trợ. Gia đình bọn họ thuộc tầng lớp người giàu lên sớm, tuy không đến mức giàu nứt đố đổ vách, nhưng chắc chắn không phải lo lắng chuyện tiền bạc.
Cao Vĩnh Huy rất yêu quý đứa con trai này, đẹp trai, thông minh và học giỏi từ nhỏ. Lão thường đưa Cao Kế Xương tham dự rất nhiều bữa tiệc, vừa để khoe khoang, vừa để đích thân dạy dỗ con mình.
Cao Kế Xương cũng không phụ lòng bố mình, những bữa tiệc vi cá tổ yến, linh đình xa hoa không hề khiến Cao Kế Xương xao nhãng mà lại càng cố gắng học tập hơn sau khi về nhà.
Cao Vĩnh Huy hỏi cậu tại sao, cậu đáp:
Sau này con cũng muốn có cuộc sống tốt đẹp như vậy, nên đương nhiên phải học hành chăm chỉ.
Cao Vĩnh Huy cười khà khà, tin tưởng con mình sau này nhất định sẽ đạt được thành công.
Năm 1966, Cao Kế Xương 15 tuổi, đương lúc Cao Vĩnh Huy giàu có nhất, trong nhà có hơn 2 triệu tiền tiết kiệm, sở hữu ba nhà máy, đi đến đâu lão cũng được người người gọi là sếp Cao.
Khi đạt được tất cả dễ như trở bàn tay, xung quanh toàn là lời ngon tiếng ngọt gấm hoa rực rỡ, Cao Vĩnh Huy nhìn xuống không thấy đầu ngón chân, con người bay bổng trên tầng mây cao, chẳng một ai kéo xuống được.
Cao Vĩnh Huy không chút do dự đặt chân lên con đường mà đa số đàn ông thời ấy sẽ chọn — Chơi gái.
Mới đầu là thư ký nữ, tuyển những sinh viên tốt nghiệp Trung học, khi ấy Cao Vĩnh Huy cũng chỉ mới ba mươi mấy, phong độ ngời ngời, chỉ cần dỗ dành một tí rồi vứt cho một xấp tiền mặt là có thể dễ dàng đưa người ta lên giường.
Cao Vĩnh Huy ăn vụng quen tay, thay vì nói ông ta thích đàn bà, chi bằng nói lão thích cảm giác kiểm soát và những kích thích mới mẻ không ngừng.
Gái quán bar, công nhân nữ, sinh viên đại học, vợ cấp dưới,… Nhưng lão chưa đừng đưa bất cứ người đàn bà nào về nhà, tuy là trong nhà có người vợ tuổi băm, nhưng cũng có cậu con trai quý tử của lão, đó là niềm tự hào, là dòng máu, và là người kế thừa gia nghiệp lão gây dựng.
Có lần Cao Kế Xương hỏi mẹ mình:
"Sao mẹ không ly hôn?"
Hứa Thúy Lâm mở to đôi mắt đen như hố sâu, nhìn anh ta: "Sao phải ly hôn? Mẹ ở bên ông ta, vượt qua bao nhiêu tháng ngày gian khổ. Hồi ông ta mới bắt đầu làm ăn, là mẹ vay tiền vốn từ nhà ngoại, mẹ và ông ta chạy ngược chạy xuôi vất vả bán rong. Mẹ không có tiền, cũng không giữ tiền trong nhà.
Ly hôn há lại chẳng lời cho đám điếm kia? Có chết mẹ cũng không ly hôn.
"Cao Kế Xương hỏi tiếp:"Thế mẹ có định nghĩ cách lấy một nửa số tiền không?
"Hứa Thúy Lâm mặt đỏ như tôm, nhưng không nhận ra mình đã sợ hãi. Bà đột nhiên nổi giận với con trai mình:"Tao lấy sao được? Lấy kiểu gì? Nhà máy trong tay lão ta, sổ sách lão cũng giữ hết! Bố mày khôn như rận, sao tao bì được?"
Cao Kế Xương không hỏi thêm lần nào nữa.
Thời ấy, xung quanh cậu ta là bao lời ong tiếng ve, đi đâu cũng bị người ta chỉ trỏ. Ban đầu cậu ta còn đỏ mặt, còn tức giận, còn khóc. Dần dà Cao Kế Xương dửng dưng, coi những người bàn tán kia không tồn tại, tập trung học hành.
Cao Kế Xương nhiều lần bắt gặp bố mình ôm ấp những người phụ nữ khác nhau, giống y như dân anh chị. Một lần, trường học yêu cầu đóng học phí, trong tay Cao Kế Xương không có tiền, Hứa Thúy Lâm lại về nhà ngoại, cậu ta phải đến nhà máy.
Ai dè vừa định đẩy cửa phòng làm việc của bố ra, thì Cao Kế Xương liền nghe thấy những âm thanh kỳ lạ vang ra từ bên trong. Anh ta im lặng lắng nghe một lúc, rồi đi vòng ra phía cửa sổ, cửa sổ có một khe hở, nhìn thấy được hai bóng người trần truồng trên giường.
Cao Kế Xương quay người ngồi xuống bậc thang đợi, đợi mười mấy phút, bên trong đã kết thúc, Cao Vĩnh Huy sảng khoái đi ra ngoài, thấy con trai mình ngồi đấy, lão ta giật thót, còn Cao Kế Xương lại rất bình tĩnh, báo lão biết chuyện học phí.
Cao Vĩnh Huy đưa tiền cho anh ta, rồi lúng túng hỏi: Đến lâu chưa?
Cao Kế Xương nghĩ ngợi, nhìn công nhân ngọt nước ngọt cái bên trong, đáp:
"Lúc bố cưỡi mụ ta từ đằng sau, thôi tôi về trường đây."
Cao Vĩnh Huy ngớ người, suýt thì làm rơi điếu thuốc mới rút ra, lão nhìn đưa con trai cao như trúc non dần khuất xa, đột nhiên bật cười mắng: Thằng nhãi này!
Đàn bà, cũng chỉ có thế thôi.
Con trai đã mười lăm tuổi rồi, thời xưa bằng tuổi này đã lấy vợ được rồi ấy chứ. Điều này chứng tỏ con trai rất thương người bố như lão, hơn nữa sau này con trai lão chắc chắn sẽ không bị đàn bà cưỡi đầu cưỡi cổ.
Đúng là một đứa con ngoan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!