Chương 14: (Vô Đề)

Lý Khinh Diêu nói: "Em có thể cố gắng nhớ lại xem vào ngày bạn Trương Hi Ngọc qua đời, bạn ấy có biểu hiện gì khác thường không? Bất cứ khía cạnh hay chi tiết nào cũng được."

Lý Tử Nghiên cúi đầu, nhíu mày lại.

Dù đã một năm trôi qua nhưng ngày đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí cô như mới chỉ hôm qua.

Hôm ấy trời âm u, kết quả thi giữa kỳ vừa mới được công bố, không khí trong lớp học vẫn yên tĩnh và căng thẳng như mọi khi. Trương Hi Ngọc gục đầu xuống bàn, đầu gối lên cánh tay, ánh mắt nhìn xa xăm, trống rỗng và vô hồn.

Lý Tử Nghiên lén nhìn điểm của Trương Hi Ngọc rồi thầm tặc lưỡi. Số điểm này khiến cả một học sinh dốt như cô cũng cảm thấy bị kích thích, không hiểu tại sao con bé này này thi thế nào mà cuối kỳ trước lại tiến bộ vượt bậc như vậy.

Lý Tử Nghiên đồng cảm bá cổ bạn thân mình, hỏi cô: "Sao dạo này trông cậu uể oải thế?"

"Đâu có." Trương Hi Ngọc mệt mỏi đáp: "Tớ cố hết sức rồi."

Lý Tử Nghiên bật cười.

Thế giới của học sinh kém sẽ không có quá nhiều phiền não, vì nếu phiền não, thì nỗi thất vọng nặng trịch đến từ toàn thế giới sẽ khiến bạn không thể tìm được ý nghĩa tồn tại của bản thân trên cõi đời này. Thế nên chi bằng cứ thờ ơ ngay từ đầu còn hơn.

Hôm ấy Trương Hi Ngọc không tập trung, cũng không lén lút chơi điện thoại. Nhiều khi Lý Tử Nghiên bắt chuyện mà hình như cô không nghe thấy. Lý Tử Nghiên cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng Trương Hi Ngọc đang mở mắt, nhưng lại giống nửa tỉnh nửa mê hơn.

Trương Hi Ngọc cũng không đi ăn trưa, Lý Tử Nghiên hỏi: "Hay tớ mang cơm về cho cậu nhé?" Trương Hi Ngọc ôm bụng lắc đầu: "Tớ đau bụng."

Sắc mặt của cô trắng như tờ giấy, Lý Tử Nghiên hỏi cô: "Tớ đưa cậu đến phòng y tế nha?"

"Không cần đâu."

Thầy Phương Thần Vũ chủ nhiệm lớp dạy tiết học đầu tiên của buổi chiều. Có lẽ lần này điểm kiểm tra giữa kỳ của Trương Hi Ngọc quá bết bát nên chẳng mấy chốc đã bị thầy gọi đứng dậy trả lời câu hỏi.

Đương nhiên Trương Hi Ngọc không trả lời được.

Phương Thần Vũ rất tức giận: "Tôi vừa mới giảng kiến thức này xong. Trương Hi Ngọc, rốt cuộc em đang nghĩ gì trong đầu đấy? Không muốn học thì đừng đến. Sao cứ phải ngồi trong phòng lãng phí thời gian của nhau!"

Trong phòng học lặng như tờ, Trương Hi Ngọc nở nụ cười thờ ơ. Nụ cười này đã chọc tức Phương Thần Vũ: "Ra ngoài đứng ngay!"

Nhưng lần này, Trương Hi Ngọc không ngoan ngoãn đứng đến hết giờ học. Chỉ sau mười mấy phút, cô liền đứng ngoài cửa sổ giơ tay nói: "Thầy Phương, em đau bụng ạ."

Phương Thần Vũ tức tối trừng mắt nhìn cô.

Trương Hi Ngọc nói to: "Đau bụng kinh! Em muốn tới nhà vệ sinh!"

Rất nhiều bạn học cúi đầu cười.

Dù sao Phương Thần Vũ cũng là một giáo viên trẻ tuổi, ngại trách mắng cô. Anh xua tay như đuổi ruồi, cuối cùng vẫn nói ra chữ "Cút".

Trương Hi Ngọc gật đầu: "Cút thì cút." Chỉ có vài bạn học nghe thấy câu nói này, đến cả Phương Thần Vũ cũng không nghe thấy.

Đó là lần cuối cùng Lý Tử Nghiên nhìn thấy Trương Hi Ngọc.

Trời sẩm tối, đang học tiết tự học buổi tối đầu tiên thì Lý Tử Nghiên nghe phong thanh có người nhảy lầu. Cho tới khi Phương Thần Vũ trên bục giảng bị một giáo viên vội vã gọi đi, cả lớp mới nhốn nháo. Lý Tử Nghiên nhìn chiếc bàn bên cạnh để trống suốt cả buổi chiều, bỗng nhiên thấy toàn thân lạnh toát.

Lý Khinh Diêu và Trần Phổ ra khỏi Trường Trung học số 29, trời đã tối. Lý Khinh Diêu hỏi: "Mình qua Đại học Thể dục Thể thao chứ anh?" Ban nãy hai người đã gọi điện đến phòng giáo vụ của trường Đại học Thể dục Thể thao, nam sinh kia đang ở trong trường.

Trần Phổ: "Không vội, ăn cơm cái đã."

Trường Trung học số 29 và Đại học Thể dục Thể thao chỉ cách nhau một con phố, hai người đi bộ qua, dọc đường là quán ăn vặt và quán ăn san sát nhau. Trần Phổ hỏi: "Ăn ở đây được không?"

Lý Khinh Diêu: "Ai thanh toán ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!