Chỉ có trong giây phút này, tại nơi này, Trương Hi Ngọc mười sáu tuổi mới thật sự tự do và hoàn hảo.
Có tiếng bước chân đến gần và dừng lại cách cô vài mét. Người ấy dường như do dự, định quay đi. Trương Hi Ngọc quay đầu, nhìn thấy người mà cô mong được gặp nhất.
Anh một tay kẹp điếu thuốc, tay còn lại cầm bật lửa. Thấy cô quay đầu lại, anh nhét vội cả thuốc và bật lửa vào trong túi quần, sau đó lấy lại nét mặt nghiêm trang của người làm thầy, hỏi cô:
"Trưa nắng sao em không ngủ, chạy lên đây làm gì?"
Thay đổi biểu cảm và động tác sống động của anh khiến trái tim Trương Hi Ngọc tan chảy hóa vũng bùn, cô bạo dạn bĩu môi đáp:
"Không ngủ được, em thấy khó chịu trong người."
Em có ổn không?
Trương Hi Ngọc cúi đầu nhìn mũi giày mình:
"Em bị bố đánh, lưng toàn là vết bầm tím, đau lắm ạ."
Mặt anh biến sắc:
"Hay là đi bệnh viện nhé?"
Con tim Trương Hi Ngọc dường như lại được bao trùm trong làn sương ẩm ướt, nhen nhóm chút hy vọng mong manh. Cô gật đầu:
"Không cần đâu ạ, ông ấy đánh em bằng thước, một tuần là lành rồi."
Anh vẫn đăm chiêu, rõ ràng là không vui, nghĩ ngợi một lát, anh lại nói tiếp:
"Có cần phản ánh với thầy Phương không? Nếu em không muốn cho nhiều người biết, hay để tôi đi nói chuyện cùng phụ huynh em?"
Trương Hi Ngọc cười khổ:
"Vô dụng thôi, mà cũng không cần đầu ạ. Bố mẹ em là vậy đấy, chỉ quan tâm đến thành tích, không để tâm em là người thế nào. Vậy, thầy có để tâm không ạ?"
Đôi mắt anh trong veo như trẻ con, nhìn thẳng vào mắt cô:
"Tất nhiên tôi để tâm rồi. Em là một học sinh rất chăm chỉ, tâm hồn trong sáng. Điều này quan trọng hơn tất thảy, cũng quan trọng hơn cả thành tích nữa."
Đôi mắt Trương Hi Ngọc nhòe đi vì nước mắt, chỉ có trời mới biết cô muốn bất chấp tất cả để sà vào lòng anh đến nhường nào, nơi ấy chắc hẳn sẽ khô ráo, ấm áp và mang theo hương vị dịu dàng chỉ có ở người đàn ông trưởng thành. Nhưng tiếc là cô chẳng dám.
Một cơn gió thổi qua, cô buộc phải ôm chặt hai cánh tay, đôi chân lộ ra ngoài cũng khẽ cọ vào nhau.
Anh lập tức cúi đầu xuống, mặt nghiêng sang một bên. Không biết có phải là ảo giác của Trương Hi Ngọc hay không, cô cảm thấy hình như mặt anh đã hơi ửng đỏ.
Không phải anh không nhìn thấy.
Cô nghĩ thầm, anh cũng không phải là người thờ ơ.
"Em đừng ở đây nữa, cẩn thận bị cảm lạnh. Em theo tôi xuống dưới, về lớp đi." Anh nói.
Trương Hi Ngọc hoàn toàn không nghe thấy những câu nói này, trong đầu cô cứ vang lên tiếng ù ù, gương mặt đỏ bừng, tiếng nhịp tim đập trong lồng ngực cô, vang vọng bên tai cô.
Thầy ơi. Giọng cô run run, nói: "Em thích thầy. Từ tiết học đầu tiên thầy dạy vào năm lớp mười, em đã thích thầy rồi. Em biết có lẽ chuyện này sẽ khiến thầy khó xử, nhưng em thật lòng, em thật sự rất thích rất thích thầy.
Thầy có thể nào đợi em tốt nghiệp cấp ba, thi đậu đại học, tới khi đấy thầy hãy cho em một cơ hội để em trở thành bạn gái thầy được không ạ?
"Anh im lặng hồi lâu, trên gương mặt không cảm động hay ngạc nhiên. Trái tim Trương Hi Ngọc rơi thẳng xuống vực thẳm."Xin lỗi em.
"Anh nói rất bình tĩnh:"Hiện tôi không định hẹn hò. Hơn nữa, dù có hẹn hò tôi cũng sẽ không hẹn hò cùng học sinh, làm vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến hai chúng ta. Tôi lớn hơn em mười tuổi, em vẫn còn nhỏ, cả tuổi xuân tương lai đang chờ đợi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!