Thấy mọi việc đã nằm trong tầm kiểm soát, tôi cứ vậy xụi lơ trong vòng tay ấm áp vững chãi của ai đó, khi thức khi tỉnh chập chờn, chỉ mơ hồ biết mình đã được đưa đi bệnh viện và làm vài bước kiểm tra cần thiết.
Lúc tôi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, cạnh giường là chị y tá với vẻ mặt cáu kỉnh: "Anh gì ơi, không được nằm lên giường bệnh nhân. Dậy đi anh ơi, anh cũng là bệnh nhân nhưng anh về giường của anh nằm giúp tôi với, tôi yêu cầu anh trở về giường bệnh của anh ngay."
Tôi mơ hồ mở mắt, phát hiện tư thế nằm của mình không đúng lắm, cảm thấy nằm giường mà như bị người ta trói lại vậy.
Cố gắng trở mình, lúc này tôi mới phát hiện anh Ngủ Yên đang nằm ngay sau lưng, dùng cả tứ chi của anh ta cuốn chặt lấy tôi như thủ môn ôm bóng, tôi... khó thở quá...
Tôi xoay người nhìn anh Ngủ Yên, nhỏ giọng gọi: "Anh Nguyên... dậy đi y tá gọi kìa."
Lúc này anh Ngủ Yên mới tỉnh.
Bốn mắt chạm nhau, anh Ngủ Yên vừa thấy tôi lập tức tỉnh ngủ, ôn tồn hỏi: "Em có đau mệt chỗ nào không?"
Y tá thấy vậy chen ngang: "Anh Đặng Nhật Nguyên về giường bệnh đi ạ. Một giường bệnh chỉ một người nằm thôi. Anh vui lòng tuân thủ nội quy ạ."
Anh Ngủ Yên bị giục mãi cuối cùng cũng chịu buông tôi ra để sang giường bên cạnh nằm. Tôi nhìn quanh thấy nơi này là phòng bệnh hai giường, trông sạch mới hiện đại và đầy đủ tiện nghi
- có lẽ tôi được hưởng ké ưu đãi của anh Ngủ Yên rồi.
Trong lúc bác sĩ tới làm khâu kiểm tra tổng hợp, tôi nhìn sang phía anh Ngủ Yên để ý thấy trên bàn tay anh ta có một vật thể lạ, là một chiếc nhẫn trơn được đeo ở ngón áp út.
Thật ra cái này cũng không lạ lắm, vì đây chính là nhẫn tôi mua để cầu hôn anh Ngủ Yên mà.
Tôi cúi đầu nhìn tay mình, thấy trên ngón áp út tay phải của mình cũng có một chiếc nhẫn, là cái mà anh Ngủ Yên tặng tôi hôm sinh nhật.
Bác sĩ kiểm tra xong xuôi, tôi chìa bàn tay ra ngập ngừng hỏi anh Ngủ Yên: "Cái này..."
"À, là Dũng đưa cho anh. Dũng là cái cậu đầu cắt moi ấy. Cậu ta nói lấy được cặp nhẫn từ túi của em."
"Cậu ta sao rồi? Anh có làm khó cậu ấy không?"
"Dù gì thì vẫn phải để công an tra xét đã. Em yên tâm anh tự có sắp xếp với cậu ấy."
"Vậy thì tốt ạ, em thấy cậu ta không phải người xấu."
"Ừ, anh biết mà." Anh Ngủ Yên kéo ghế sang ngồi gần tôi tỉnh bơ nói: "Vậy bao giờ cưới được nhỉ? Nhẫn cũng đeo xong rồi."
Nghe câu này xong tôi suýt bị sặc không khí.
"C
-cưới...?" Tôi hỏi lại.
"Ừ, thì em mua nhẫn mà. Không phải để cầu hôn anh thì là gì? Anh đồng ý. Nhé."
Tôi bị kinh ngạc không khép miệng lại được, cố gắng tải lại kí ức sau đó mới trả lời anh Ngủ Yên: "Đúng là em định cầu hôn anh, nhưng em có một vài chuyện cần bàn bạc rõ ràng để đi đến thoả thuận nữa."
"Tới lúc này rồi mà còn có thoả thuận gì nữa?" Anh Ngủ Yên vừa nói vừa nắm lấy tay tôi.
Tôi ngại ngùng muốn rụt tay lại thì thấy phần cổ tay gắn ống truyền đau nhói nên thắc mắc: "Mà em chỉ bị xước tay một chút, sao lại phải nhập viện thế này?"
"Em không biết có chuyện gì?"
Tôi kịp trả lời câu hỏi của anh Ngủ Yên thì chợt nghe tiếng cửa phòng mở ra. Người bước vào là cô Giang
- mẹ anh Ngủ Yên, trên tay mang theo hai hộp đựng đồ ăn.
"Hai đứa tỉnh rồi à? Chuẩn bị ăn sáng đi này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!