Tới lúc tờ mờ sáng, từ đằng xa truyền tới tiếng động cơ ô tô, sau đó tôi và anh Ngủ Yên bị dựng dậy.
Cả người bị trói với tư thế khó chịu cả đêm, hơn nữa hôm qua tôi và anh Ngủ Yên hẹn nhau đi ăn tối nên cả hai chưa có gì vào bụng, đến tôi còn thấy đói lả, chắc anh Ngủ Yên phải đói sắp chết rồi. Hôm qua bụng anh ta cứ kêu ọt ọt ọt cả đêm, tôi nghe mà thấy thương.
Băng dính trên miệng anh Ngủ Yên bị xé ra một cách thô bạo, anh Ngủ Yên và chiếc miệng hằn vệt băng dính trông khá buồn cười lập tức quay sang hỏi tôi: "Em làm gì ở đây vậy?"
Tôi từ chối trả lời vì băng dính trên mồm tôi vẫn chưa được tháo.
"Này này, quên sự tồn tại của tao rồi à."
Kẻ vừa đến đột ngột lên tiếng. Anh Ngủ Yên nhìn hắn ta chỉ cau mày, không nói gì.
"Không muốn chào hỏi luôn à?"
Tôi nhìn về phía hắn ta. Thầm đánh giá cái vẻ bơ phờ của hắn một lúc, sau đó lại nhìn sang anh Ngủ Yên, chợt nhận ra gương mặt hai người có vài nét tương đồng. Chỉ là tên kia tóc tai với râu ria lởm chởm, gương mặt tiều tuỵ như nhiều ngày không ngủ, chỉ còn đôi mắt là sáng như sao.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, cuối cùng anh Ngủ Yên lên tiếng: "Anh muốn gì thì nói luôn, tôi sẽ cố gắng đáp ứng anh."
Nghe xong, kẻ kia cười như điên như dại: "Trời, sao không nói vậy từ đầu đi? Giờ thì thấy chưa? Tiền quan trọng hay cái mạng của mày quan trọng? Hối hận vì đẩy tao đến đường này chưa? Chắc đang sợ lắm hả?"
Anh Ngủ Yên bình tĩnh đáp tên kia: "Không phải là em không đáp ứng anh, mà là anh không có điểm dừng."
Tới lúc này thì tôi bắt đầu nhận ra người bắt cóc chúng tôi là ai. Anh Ngủ Yên từng kể qua cho tôi nghe về cuộc tranh chấp giữa anh ta và anh họ, đại khái thì anh họ vốn là đích tôn thừa kế, nhưng vì ngậm thìa vàng từ bé, lại được chiều sinh hư nên sau cùng lại thành "phá gia chi tử". Nội bộ gia tộc anh Ngủ Yên cũng không quá hoà bình êm ấm do ông nội ngày trước lấy hai vợ, sau này khi anh Ngủ Yên chẳng cần di chúc cũng có thể giành lại tất cả từ tên kia trước khi hắn kịp bán công ty, mối quan hệ đôi bên rạn nứt, anh Ngủ Yên còn suýt bị giết.
Dù vậy, khi đã mất công ty vào tay anh Ngủ Yên, ông anh kia vẫn hành xử như người có tiền, lại còn chơi với đám xã hội đen nên coi tiền như rác. Bác cả thương con nên đổ cả tá tiền chỉ để đền bù do hắn say rượu đập phá gây thiệt hại hàng quán, đôi khi là tiền thua cờ bạc, thỉnh thoảng còn phải đút lót khi hắn lái xe đâm người bị thương v.v... Vậy mà hắn ta vẫn quen đường cũ, ăn chơi bạt mạng, ngã ở đâu gấp đôi ở đó, "bạn thua vì bạn chưa thắng", vung tiền cho gái và cho đám anh em cây khế như thể tiền là giấy. Bác cả ngày trước cũng có một khoản của ăn của để, nhưng tới lúc phải vì hắn ta mà bán nhà bán cửa hết sạch, hắn ta quay ra đòi tiền anh Ngủ Yên. Ừ thì anh Ngủ Yên cũng cho lần một lần hai, nhưng khi số tiền ngày càng lớn, anh Ngủ Yên từ chối.
"Tao không biết điểm dừng? Vậy mày thì biết à? Mày là cái thá gì mà cứ muốn giành tất cả từ tay tao như vậy?" Hắn ta thay gương mặt hả hê thành vẻ căm tức.
"Anh cũng biết nếu cứ tiếp tục như vậy cũng sẽ chẳng còn gì cho sau này." Anh Ngủ Yên bình thản nói.
"Sao tao phải quan tâm chứ? Miễn rằng thứ thuộc về tao vẫn là của tao."
Với người tiết kiệm từng đồng như tôi, nếu phải nói chuyện với hắn lâu hơn có lẽ tôi sẽ tức đến mức nôn ra máu mất.
Dường như anh Ngủ Yên cũng biết nói chuyện với tên kia chỉ ngang nói chuyện với đầu gối nên chẳng buồn đôi co nữa: "Vậy dù sao anh cũng bắt em đến đây rồi. Anh nói điều kiện của anh đi."
"Điều kiện? Tao làm gì có điều kiện gì. Lần trước mày thoát chết, người của tao bị bắt vào tù, cái đám ấy quay ngược lại cắn tao, khai trừ tao khỏi hội, còn trả thù tao. Giờ tao ra nông nỗi này, đéo thuê được ai, chỉ còn cách thuê mấy thằng nghiệp dư đầu cắt moi này..."
2
Tôi bắt đầu lạc khỏi câu chuyện mà ông anh họ kia kể. Tên đầu cắt moi nãy giờ im lặng chợt lên tiếng: "Ê nói gì đấy ông dà? Gọi ai là nghiệp dư hả? Lên nhớ ông chưa thanh toán lốt cho bọn lày đâu."
Ông anh họ gắt lên: "Yên tâm sẽ có! Đừng có chen vào lúc bố mày đang nói chuyện."
Anh Ngủ Yên mất kiên nhẫn vào thằng vấn đề: "Anh muốn gì? Tiền phải không? Anh cần bao nhiêu?"
"Mày nghĩ tao ngu à? Đến lúc này mà giao dịch được tiền, chắc mày cũng tìm được cách hốt luôn tao vào tù. Mày nghĩ tao tin cái thằng như mày? Gian trá xảo quyệt. Ái chà, ngày xưa tao còn bế mày đấy, nghĩ lại muốn nôn."
Nghe cứ như mấy câu thoại kể công để nối lại tình thân điển hình của mấy người họ hàng xa.
Anh Ngủ Yên dùng tông giọng hơi hoảng sợ nói: "Lần đó em thoát được, chưa biết sợ chết là gì. Giờ thì em đang ở trong tay anh rồi, anh còn sợ em không nghe anh à?"
"Tin mày nữa thì tao làm chó."
Dường như tên kia đã từng bị anh Ngủ Yên làm cho mất niềm tin về cuộc sống nên quyết không nghe mọi thoả thuận và thương lượng mà anh Ngủ Yên đưa ra.
Kế tiếp hắn ta phất tay ra lệnh: "Trước tiên tao phải cho mày một trận đã, ngứa mắt đéo chịu được. Tao muốn thằng này phải hối hận đến chết mới thôi, nên chúng mày giờ tẩm quất nó cho tao, tẩm quất mạnh vào."
Tên đầu cắt moi khó hiểu hỏi: "Tẩm quất dưỡng sinh á?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!