Chương 5: Đi Ăn Không

Trên đường về tôi thoáng tưởng tượng việc lúc mở cửa thấy nhà của mình thấy đồ đạc bên trong đã bị Ngủ Yên khuân đi hết. Tôi cũng không biết bản thân nghĩ gì mà lại để một người lạ nhặt ngoài đường ở nhà mình, nhưng không sao, nói gì thì nói, nhà tôi làm gì có thứ gì giá trị để mà bán, haha. Thứ dễ bê như ti vi hoàn toàn không có, tủ lạnh máy giặt thì quá nặng, chắc chỉ còn lò vi sóng và nồi chiên không dầu là bê được.

Mà kẻ dám rút tập tiền trong ví ra đưa tôi như vậy không hèn đến nỗi bê nồi chiên không dầu của tôi đi bán đâu nhỉ.

Nói mới nhớ, hôm đó tôi cất tập tiền có khá nhiều mệnh giá lẫn lộn của anh ta trong túi quần, lúc về để trong ngăn kéo chưa buồn đếm lại xem chỗ đó được bao nhiêu.

Khi về thấy đồ đạc còn nguyên, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt nhận ra cũng chẳng thấy Ngủ Yên đâu. Tôi không nghĩ anh ta chạy đi đâu được vì trước khi đi tôi khóa cổng mà? – À thì khóa cổng là biện pháp để tôi chắc chắn rằng anh ta sẽ không bê nồi chiên không dầu của tôi đi bán.

Vậy là tôi lục tìm trong tủ quần áo, nhà vệ sinh, phòng bếp, vậy mà cũng không thấy. Cuối cùng tôi chạy lên sân thượng, phát hiện anh ta đang nằm dài trên ghế, mắt nhắm nghiền có vẻ rất hưởng thụ. Lúc này đang là buổi chiều, nắng hạ dần tắt, ánh hoàng hôn phủ xuống toàn bộ cơ thể của anh ta khiến tôi có chút ảo giác về khung cảnh thần thánh này.

Tôi tới gần như bị mê hoặc, ngồi xuống nhìn ngắm gương mặt nhu hòa của Ngủ Yên lúc đang ngủ yên.

Ngoại trừ vết bầm hơi mờ nơi khóe môi thì tổng thể gương mặt này vẫn rất đẹp trai, làn da nhẵn mịn, lông mi dài, mũi cao thẳng, môi... tôi nhìn hai cánh môi mím chặt của anh ta mà thầm nuốt nước miếng. Nếu anh ta không đẹp trai như vậy thì tôi cũng chẳng rảnh mà bê anh ta về nhà. May mắn là anh ta cũng ngoan ngoãn, không thì tôi đá anh ta ra khỏi nhà lâu rồi.

Nhìn một lúc, tôi thấy hàng lông mi dài khẽ động đậy, hai mắt anh ta dần mở lớn, nhìn thẳng vào hai mắt tôi. Tôi phát hiện mình đang dí sát tới mức cảm nhận được cả hơi thở của anh ta.

Trái tim trong lồng ngực hơi run lên, tôi lùi về phía sau một chút sau đó hỏi: "Buổi trưa ăn gì rồi?"

"Ăn pizza còn thừa trong tủ lạnh." Ngủ Yên đáp.

1

Tôi gật gù: "Giờ đi ăn buffet không?"

"Đi."

Có vẻ như hôm nay chân Ngủ Yên đã đỡ hơn. Anh ta mặc bộ quần áo thể thao tôi mua hôm qua cùng đôi dép nhựa đi trong nhà, đeo khẩu trang đi cà nhắc trèo lên yên xe máy của tôi.

Tôi tới cửa hàng GoGi House buffet thịt nướng Hàn Quốc cách nhà không xa. Quán này nằm trên con đường tôi đi làm, ngày nào đi qua cũng thấy nó đập vào mắt nhưng tất nhiên là không bao giờ dám vào ăn.

Tôi và Ngủ Yên di chuyển theo hướng dẫn của nhân viên, vì tới khá sớm nên chọn được vị trí đẹp cạnh cửa sổ.

Chỉ ngồi một lúc nhân viên đã bưng đồ ra kín bàn, chủ yếu là thịt bò và thêm vài món ăn kèm. Không giống như ở nhà thích ăn kiểu gì thì ăn, đi nhà hàng kiểu này khiến tôi có hơi bối rối. Ban đầu bàn của tôi có nhân viên phục vụ đứng nướng đồ giúp, về sau khi quán bắt đầu đông lên thì tôi và Ngủ Yên phải tự nướng.

Tôi vừa cho một miếng thịt bò vào miệng thì Ngủ Yên hỏi tôi: "Không cuốn rau à?"

"Rau sống ấy hả?"

"Ừ. Có sốt chấm thịt nữa."

Ngủ Yên ngồi ở đối diện vừa nói vừa cuộn thịt bò với rau sống, chấm nước sốt sau đó đưa cho tôi. Tôi nhận lấy, bỏ vào miệng nhai, cảm giác ngon hơn ăn miếng thịt nguyên miếng trước đó thật.

"Cuốn rau ăn ngon hơn nhỉ. Anh từng ăn ở đây rồi hả?" Tôi hỏi.

"Chỗ nào chẳng ăn nướng kiểu như vậy?"

Nghe anh ta hỏi ngược lại, tôi à một tiếng sau đó tập trung ăn tiếp.

Tôi và anh ta ngồi ăn hết hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn chỉ mới 8 giờ tối, vậy là tôi quyết định dẫn anh ta tới cửa hiệu quần áo mua thêm vài bộ đồ và giày dép để trông giống người hơn.

Tối về anh ta liền đi tắm vì mùi thịt nướng hơi ám vào người. Tôi tắm xong cũng bỏ đồ vào giỏ đựng quần áo bẩn, chợt thấy một chiếc quần tam giác lớn màu đen ở trong giỏ không phải của tôi.

Tôi chống nạnh nói: "Ê anh kia, sao anh lại để đồ lót trong giỏ quần áo?"

"..."

"Không thể giặt đồ lót chung với quần áo thường trong máy giặt được, giặt bằng tay đi."

Tôi đứng giám sát anh ta giặt đồ lót, sau đó mang lên sân thượng. Lúc anh ta định treo nó vào nơi đang treo đồ lót của tôi, tôi gào toáng lên: "Sao anh lại treo ở đó?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!