Phía đối tác đặt bàn tại một nhà hàng Nhật Bản, có phòng riêng, không gian khá ấm cúng. Tôi và anh Ngủ Yên ngồi cùng một phía, hai người bên đối tác là hai người đàn ông, ngồi phía đối diện.
Tôi liên tục phải kìm nén vẻ mặt "tôi là ai và đây là đâu", cực lực kiềm chế bản thân tỏ ra thiếu chuyên nghiệp khi bị đẩy sang vị trí thư ký một cách chóng vánh như vậy. Dường như anh Ngủ Yên cũng biết điều này nên liên tục dùng ngón tay chọc chọc lên mu bàn tay của tôi phía dưới gầm bàn, ý nói, không cần quá căng thẳng.
Nếu là những vấn đề liên quan đến chuyên ngành của tôi, tôi hẳn sẽ không mất bình tĩnh thế này. Nhưng những thứ liên quan tới EQ và trí tuệ xã hội thì...
Dù sao hôm nay cũng chỉ là một bữa ăn thân mật, những điều hai bên trao đổi tôi không cần ghi chép nhưng vẫn phải lắng nghe kỹ càng. Chỉ là hai bên thi thoảng mới đá sang vài câu liên quan tới công việc, còn lại đều là nói chuyện phiếm.
Rượu qua ba vòng, quả thực là anh Ngủ Yên ăn rất ít, khi nào rảnh tay thì đẩy đồ ăn về phía tôi, thời gian còn lại chủ yếu bận nói chuyện trao đổi. Giọng anh Ngủ Yên trầm và ấm áp, lời lẽ cũng thu hút thuyết phục dễ đi vào lòng người. Rượu thì tôi chỉ nhấp môi một chút vì không bị ép uống nhưng tôi cứ có cảm giác như mình sắp say đến nơi. Dường như do tôi ít được thấy dáng vẻ lúc đang trong trạng thái công việc của anh ta nên tôi bị mặt mới lạ này thu hút...
"Hình như Thư ký của Tổng giám đốc Nguyên là người hôm đó tôi gặp qua ở sảnh nhỉ? Cũng trùng hợp thật."
Tôi mỉm cười lịch sự khi nghe nhắc đến tên mình, đáp: "Vâng ạ. Cũng rất cảm ơn Tổng giám đốc hôm đó đã giúp đỡ ạ."
"Có giúp gì đâu, hơn nữa chuyện tôi nói hôm đó cũng là thật. Tôi xuất thân từ trại trẻ mồ côi mà."
Anh Ngủ Yên tiếp lời: "Chuyện này của anh Quân, bây giờ tôi mới được biết đấy nhỉ?"
"Cũng không phải là chuyện để đi khoe khắp nơi, có dịp thì nói thôi. Vậy chuyện hôm đó đã giải quyết xong chưa?" Quân nhìn tôi hỏi thăm.
"Em cũng chưa gặp lại cô ấy ạ."
"À, ngày trước em cũng ở mái ấm tình thương đúng không? Vậy là chúng ta có điểm chung rồi. Em ở đâu?"
Tôi lưỡng lự đôi chút, cuối cùng cắn răng nói: "Mái ấm tình thương Thiên An ạ."
Thật ra tôi đã biết người trước mặt chính là anh Quân
- người từng sống cùng tôi ở trại trẻ nhiều năm về trước.
Nhưng vấn đề của tôi lại là
- tôi không muốn biến mình thành kẻ nhận người quen trước. Dù gì thì anh ấy cũng trở thành người thành công rồi, hơn nữa anh Quân cũng chuyển đi từ rất sớm, không chắc là còn nhớ tôi. Nếu chỉ có mình mình nhận vơ sẽ rất khó coi.
Nghĩ đến đây tôi lại thấy nực cười vì sự tự ti của bản thân mình.
Quân lập tức nói: "Anh nghĩ là anh biết em đấy, vì anh cũng ở Thiên An. Trông em rất giống người anh quen, cô bé đó cũng tên là Linh Chi nữa."
Trái tim trong lồng ngực tôi đập nhanh. Trước giờ tôi vẫn luôn cô độc kể từ khi đi trên con đường học tập và làm việc, lúc này đột nhiên nhận được người quen giữa nơi xô bồ, cảm giác có chút xúc động.
"Anh Quân." Tôi nở một nụ cười vui vẻ hiếm có, khác với kiểu cười xã giao, nhìn người đối diện nói: "Em có nhận ra anh nhưng chưa chắc chắn."
Quân thấy vậy cũng cười hài lòng: "Đúng là Linh Chi rồi, em thay đổi nhiều quá, anh không nhận ra. Vậy là mấy năm nay em cũng ổn nhỉ."
Tôi gật đầu, sau đó liếc nhìn anh Ngủ Yên hơi trầm lặng bên cạnh như đang ở ngoài rìa cuộc trò chuyện, hơi lúng túng nói: "Em xin lỗi, chen ngang công việc của anh mất rồi."
"Là anh nhắc đến trước mà. Tổng giám đốc Nguyên có phiền không? Tôi vô ý quá, chẳng qua gặp lại người quen nên hơi bất ngờ."
"Tôi không ngại." Anh Ngủ Yên đáp rất ngắn gọn, tay đưa ly rượu lên nhấp môi. "Tôi cũng tò mò về thư ký mới của tôi mà. Cô ấy cũng chưa chia sẻ gì với tôi."
Quân cười: "Thật ra tôi cũng không nhớ gì nhiều. Ngày xưa cô bé này rất lầm lì, không chịu chơi với ai, quanh quẩn cũng chỉ có hai anh em chơi với nhau."
"Hai người có vẻ thân thiết nhỉ?"
"Vào thời điểm đó thì có thể coi là như vậy."
Mỗi khi hai ông đầu sỏ nói chuyện tôi lại giữ yên lặng, may mắn là thêm một vài câu qua lại cuối cùng họ cũng đổi chủ đề. Tôi luôn cảm thấy không thoải mái khi mình trở thành đề tài trò chuyện của người khác lắm.
1
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!