Chương 31: Câu Chuyện Ngày Cấp Ba

Hôm sau tôi vẫn đi ăn trưa cùng đồng nghiệp phòng kế toán ở sảnh dưới. Mặc dù sau hôm qua tôi chẳng muốn gặp lại Hà ở đây chút nào, nhưng với kinh nghiệm ba năm ăn trưa ở các hàng quán quanh công ty của các anh chị em phòng kế toán thì mọi người đều rút ra kết luận là đồ ăn ở đây ổn và phong phú nhất nên không đi quán khác, còn về phía tôi thì vì anh Ngủ Yên cứ rủ tôi đi ăn trưa cùng nên tôi mới phải vịn vào lý do đi ăn với đồng nghiệp để né tránh.

Đi cùng tổng giám đốc một lần thì chẳng sao, chứ đi tới lần thứ hai thì có rất nhiều nguy cơ tôi sẽ bị mọi người tra khảo tới chết. Tôi thì không muốn chết nên tôi không đi cùng anh Ngủ Yên.

Lúc bảy người nhóm tôi tìm được chỗ để ngồi xuống thì vừa hay kẻ mà tôi không muốn gặp nhất cũng tới nơi, ngồi xuống cạnh tôi một cách tự nhiên, mỉm cười chào hỏi mọi người: "Lại gặp mọi người rồi. Em ngồi ăn chung cho vui nhé ạ!"

Không ai lại đi đánh đuổi một người đang nở nụ cười thân thiện như thế kia cả, hơn nữa Hà chưa thể hiện rõ mục đích nên mọi người cũng chào đón rất niềm nở. Tôi là người ở giữa, lần này không kịp ngăn chặn nên cũng đành để Hà ngồi xuống ghế còn trống đối diện.

Hà làm việc ở phòng kinh doanh, là một người hoạt ngôn, vừa ngồi xuống đã rất cởi mở bắt chuyện.

"Thì ra là mọi người cùng nhau làm ở phòng kế toán ấy ạ? Hôm qua cũng thấy mọi người đi ăn cùng nhau, thân thiết thật ấy. Em thì chỉ có mỗi anh trưởng phòng để đi ăn trưa cùng, hôm nay anh ấy bận đi ăn với các sếp lớn mất rồi."

Kể ra thì tính cách người ở phòng kinh doanh ưa vòng vèo so với phòng kế toán cứng nhắc có gì nói nấy hơi khác nhau, Oanh vừa nghe Hà khen ngợi liền phẩy tay thật thà nói: "Cũng không thân thiết lắm đâu. Rủ mãi mới có vài mống đi ăn cơm trưa cùng, có người ăn riêng, có người buổi trưa về nhà ăn với chồng con rồi em ạ."

Hà che miệng cười: "Người ta có lý do riêng cũng đâu trách được ha. Mà hình như hôm nay tớ mới thấy Linh Chi ăn trưa ở đây, cậu vào công ty được bao lâu rồi?"

Tôi ăn uống rất từ tốn nên lúc Hà hỏi cũng không cần đợi nhai nốt miếng đã có thể trả lời luôn: "Cũng chưa được hai tháng."

"Vậy hả? Thế mà hôm nay mình mới gặp."

Thư nhanh nhảu đáp: "À, đó là do mấy hôm nay chị Chi mới đi ăn chung, còn bình thường thì chị ấy mang hộp cơm đi."

Hà ồ lên một tiếng: "Nói cơm hộp lại nhớ, ngày trước đi học cấp ba, buổi trưa mọi người đều về nhà, chỉ có mình Chi là ở lại lớp ăn cơm. Đến giờ cậu vẫn thích cơm hộp nhỉ?"

Đúng là Hà chưa từng có ý định buông tha cho tôi.

Ngày cấp 3 vì nhà quá xa nên tôi thường ở lại trường buổi trưa, chẳng giống bất kì bạn học nào khác vì họ chỉ tốn 10 đến 15 phút để về nhà là cùng, còn trường hợp 15km của tôi thì khác.

Thư là cô gái trẻ nhất trong đám, dường như không cảm nhận được sự bất thường trong câu nói của Hà nên bị cô ta dẫn dắt vào câu chuyện mà tò mò hỏi: "Sao lại vậy? Một mình chị Chi ở lại trường cấp 3 buổi trưa á?"

Hà không định cho tôi lên tiếng nên cướp lời ngay: "Ơ mọi người ở đây không biết ạ? Tại Linh Chi ngày trước là..."

Hà không nói hết câu, quét mắt nhìn ánh mắt tò mò chờ đợi của mọi người khiến cô ta vui sướng, có lẽ khi nhìn đến vẻ mặt bình thản của tôi lại không hài lòng nên cố tình kích động tôi thêm một chút: "Chi này, đang nói chuyện của cậu đó, giả vờ không muốn nghe à?"

Rõ ràng là tôi chẳng hề quan tâm nhưng Hà lại chụp mũ rằng tôi không muốn nghe.

"Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi, tôi không ngại."

Hết nhìn người xung quanh lại nhìn tôi, Hà như muốn để mọi người cùng chú ý bên này mới nói: "Hình như mình thấy cậu không muốn nhắc lắm ấy nhỉ. Thôi thì mình không nói nữa vậy."

???

Kiểu nói chuyện nhét chữ vào mồm của Hà khiến tôi khó chịu vô cùng, sau nhiều năm như vậy không ngờ sự đáng ghét của cô ta không những không mai một mà còn thăng cấp theo thời gian.

Hà cố tình bỏ ngỏ câu chuyện, sau đó chuyển sang chủ đề khác: "Cậu đã làm quen được với công ty mới chưa? Thú thật thì mình mới làm được gần một năm nhưng cả công ty ai cũng biết mình rồi ấy. Rảnh cậu có thể qua tầng 8, đọc tên mình ra là sẽ được tiếp đón nhiệt tình."

Tuy phần nội dung câu của Hà nghe có vẻ hoà đồng nhưng lời nói tràn ngập sự khoe mẽ, lần này dường như mọi người bắt đầu đánh hơi thấy sự bất thường của Hà nên không ai đáp lại nữa, cúi đầu ăn cơm để lại phần khó cho tôi.

"Cảm ơn cậu, chắc tôi cũng không có ý định qua đâu." Tôi nói nhanh trong lúc ăn.

"Sao lại không? Cậu còn trẻ phải nắm bắt lấy cơ hội chứ. Bên công ty KTC của mình đang tuyển thêm nhân viên đó, tuy KTC là công ty con của BunCha thôi nhưng với vị trí kế toán như của cậu và mọi người thì... mức lương của kế toán cũng thường thôi nhỉ? Mình làm ở phòng kinh doanh, ít ra còn được thêm tiền thưởng doanh số nữa, con số không hề nhỏ đâu nhé. Kế toán thì làm mãi lương cũng chẳng khá lên được.

Mà thôi không nói chuyện này nữa, trời đánh còn tránh miếng ăn, mọi người nhỉ?"

Đây đúng là phong cách của Hà, luôn luôn tìm cách dìm người khác xuống, khiến mọi người xung quanh cảm thấy bản thân không bằng cô ta. Điều Hà nói không sai, nhưng cô ta khiến mọi người đều ăn không ngon sau đó mới phun ra những lời xí xoá chẳng khác nào hất thẳng đống rác vào mâm cơm rồi nói mời cả nhà xơi tiếp.

Lúc nhóm tôi ăn xong hết phần cơm liền đứng dậy định đi ngay, tuy bình thường sẽ ngồi nghỉ ngơi thêm một lúc cho xuôi bụng. Riêng Hà thì do vừa ăn vừa nói, mục đích chính là nói, nên cô ta còn ăn không hết 1/4 suất cơm, chẳng ai hơi đâu ngồi đợi cô ta ăn hết cả.

Dù mọi người đã chào hỏi Hà trước khi đi nhưng cô ta vẫn cắn chặt không buông, ngẩng đầu nhìn theo nói: "Mọi người ăn nhanh thế? Chẳng bù cho em muốn ăn nhanh cũng không được, cũng không ăn được nhiều. Em đang muốn tăng cân mà ăn mãi không vào đây. Mà trông Linh Chi cũng có da có thịt hơn ngày trước nhỉ, xưa ăn thiếu chất gầy như khúc xương ý."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!