Chương 28: Tuyệt Đối Không Để Bị Lừa

Ngày hôm sau tôi lại thức giấc trên cùng một chiếc giường với anh Ngủ Yên, lòng thầm tự hỏi rốt cuộc mình đòi phòng riêng để làm gì?

Tôi vừa cựa mình thì anh Ngủ Yên cũng tỉnh, tay chống đầu nhìn tôi mỉm cười nói: "Chào buổi sáng."

Làm gì có người Việt nào nói chào buổi sáng vào buổi sáng? Trông dáng vẻ anh ta lúc này thật gợi đòn.

Sau một hồi đấu mắt, anh Ngủ Yên ra khỏi phòng, tôi làm vệ sinh cá nhân xong cũng chẳng biết làm gì tiếp theo bởi bình thường ngủ dậy tôi sẽ làm cơm trưa để mang đi làm. Nhưng hiện đang ở nhà anh Ngủ Yên, tôi không nghĩ mình nên làm vậy, cuối cùng quyết định ra khỏi phòng xem có gì làm hay không.

Từ phòng khách tôi thấy một cánh cửa sang phòng khác đang mở hé, tôi liếc qua khe cửa liền thấy bên trong có rất nhiều máy móc cùng dụng cụ thể dục, và có cả anh Ngủ Yên đang chạy trên máy chạy bộ. Nhớ lại ngày trước anh Ngủ Yên ở nhà tôi không có dụng cụ gì, chỉ có mỗi cái xà ngang vẫn chăm chỉ tập, chứng tỏ đống cơ bắp săn chắc trên người anh ta chẳng phải tự nhiên mà có.

À thì trước kia tôi cũng hay bắc ghế ngồi xem anh ta đu xà, cảm thấy cũng chẳng có gì phải ngại nên đẩy cửa đi vào.

"Chi ơi, lát nữa anh với em đi ăn sáng nhé." Anh Ngủ Yên vừa chạy vừa nói.

Tôi nói: "Em không có thói quen ăn sáng."

Có lẽ anh ta đang nhớ đến ngày tháng mà hôm nào cũng ăn sáng ở nhà cũ nên hơi khó hiểu, hỏi lại: "Thật à?"

Chuyện này khó để giải thích nên tôi cũng chỉ nói vâng cho qua. Anh Ngủ Yên không nghĩ ngợi nhiều liền nói: "Thôi cứ đi với anh đi, anh mời em coi như bù cho ngày trước em mời anh."

Tôi cứ như vậy bị anh ta dẫn dắt, gật đầu đồng ý một cách hồ đồ, bởi sau đó tôi mới phát hiện ra quán ăn sáng gần nhất là cửa hàng đồ ăn tổng hợp ở tầng một. Nơi này sáng thì tập trung bán bún phở bánh mì, trưa có thêm quầy cơm suất, nói chung là tiện ích ngập tràn, tư duy kinh doanh đỉnh cao nên khách khứa vào quán lúc nào cũng nườm nượp. Tôi và anh Ngủ Yên đứng trước cửa một lúc đã có bao nhiêu là đồng nghiệp đi qua chào hỏi.

Anh Ngủ Yên được biết mặt thì không nói, còn tôi là trưởng phòng kế toán, lương lậu hay cần cấp tiền đều phải thông qua tôi nên cũng được chào hỏi ké.

Lúc này tôi đang đứng cách anh Ngủ Yên một khoảng vì sợ bị nghĩ là đi cùng nhau, tôi hơi rén nên ngập ngừng nói: "Thôi tổng giám đốc cứ ăn sáng đi, em không đói, em đi làm trước đây."

Tôi vừa dợm bước định đi thì lập tức bị anh Ngủ Yên kéo tay bắt lại, nói: "Sao lại gọi là tổng giám đốc, nghe xa cách thế. Đằng nào cũng tới đây rồi, vào ăn đi."

Đang định từ chối thì thấy có vài người bắt đầu nhìn sang chỗ này, tôi vội vã nói: "Em ăn cùng anh, anh bỏ tay ra đi."

Anh Ngủ Yên buông tay ra, mỉm cười: "Ừ, phải thế chứ. Em ăn gì để anh gọi cho."

"Bún cá."

"Ừ."

Khi bắt đầu ăn tôi mới nhận ra quyết định ngồi ăn với anh ta ở đây là hoàn toàn sai lầm, biết thế mua cho anh ta hai cái bánh bao ở Winmart bên kia rồi chạy về phòng kế toán cho nhanh.

Bởi cái cảm giác toàn bộ mọi người dồn ánh mắt về phía này nhìn tôi ăn bát bún cá khiến toàn thân tôi không thoải mái, miếng bún gắp lên miệng cũng nuốt không trôi. Tôi quên mất rằng, cái đề nghị "mời ăn bù" nghe có vẻ công bằng nhưng cụ thể thì "tôi mời anh Ngủ Yên đi ăn sáng" làm sao so sánh được với việc "Tổng giám đốc Nguyên mời nhân viên ăn sáng" được cơ chứ. Tôi bị lừa rồi.

Người muốn có một cuộc sống yên bình như tôi không nghĩ sẽ bị anh Ngủ Yên cuốn vào tình cảnh vạn ánh mắt săm soi như vậy. Vốn định đứng lên trả tiền đi về trước nhưng tôi lại không có tiền mặt, chẳng còn cách nào khác ngoài ngồi ăn cùng rồi đợi anh ta thanh toán trước con mắt của mọi người trong cửa hàng.

Trên đường quay trở lại văn phòng, tôi nói: "Tổng giám đốc, em nghĩ về sau chúng ta không nên xuất hiện cùng nhau đâu ạ. Sợ mọi người hiểu lầm."

"Em cứ lo quá. Làm gì có ai để ý đâu. Bình thường anh cũng hay đi ăn sáng cùng các trưởng phòng ban khác mà, em đừng nghĩ nhiều."

"Vậy em đành phá khoá cổng nhà em vậy. Nếu chủ nhà xuất hiện sớm để làm việc trực tiếp thì tốt, ít nhất em cũng mang đồ đạc chuyển đi nơi khác được."

"Em phải suy nghĩ kĩ nhé, giờ có nhiều kẻ lợi dụng chi tiết nhỏ như vậy để bẫy em, bắt bồi thường lắm." Anh Ngủ Yên chậm rãi phân tích, sau đó kết lại bằng một câu nhượng bộ: "Anh nghĩ em cứ ở tạm nhà anh đi, nếu em không muốn thì chúng ta hạn chế gặp mặt bên ngoài. Dù là anh vẫn thấy do em nghĩ nhiều thôi."

"Cảm ơn tổng giám đốc."

Theo thói quen tôi bước vào thang máy dành cho nhân viên, lúc đã tìm được vị trí trong góc liền đứng quay người lại, phát hiện anh Ngủ Yên theo tôi vào trong từ lúc nào.

Người xung quanh tự nhiên thấy tổng giám đốc hôm nay đi cùng thang máy thì bất ngờ lắm, ai cũng í ới chào vài câu cho có lệ. Anh Ngủ Yên cũng mỉm cười chào lại tất cả mọi người.

Đang sắp giờ vào làm, người xếp hàng đợi thang máy càng lúc càng đông. Tôi và anh Ngủ Yên bị nhét cứng ở phía trong. Có lẽ do sợ tôi không có chỗ đứng nên anh Ngủ Yên quay người lại, tay chống lên tấm gương phản chiếu sau lưng tôi để tôi không bị người khác chèn ép.

Anh Ngủ Yên nhỏ giọng nói: "Gắng chịu một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!