Chương 26: Vô Gia Cư Tạm Thời

Tôi chưa bao giờ đi làm muộn hay xin nghỉ, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi rơi vào tình cảnh không có ví tiền, điện thoại, không có chìa khoá để vào nhà, cũng không có quần áo tử tế để mặc đi làm...

- Vừa mở mắt vào lúc sáu giờ sáng, đây là những điều đầu tiên tôi nghĩ tới.

Nhưng dòng suy nghĩ lập tức bị gương mặt to lù lù của anh Ngủ Yên choán mất.

Mỗi lần nhìn gương mặt này tôi đều cảm thấy rất mệt mỏi, mệt vì hô hấp không đều.

Tôi chậm rãi lùi lại phía sau, nhẹ nhàng xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân rồi quay lại lay anh Ngủ Yên dậy.

Thấy anh Ngủ Yên đã tỉnh, tôi nói: "Anh gọi cho nhân viên của anh để em lấy lại túi xách đi. Nếu người ta không cầm thì anh giúp em tìm số điện thoại của Minh để em hỏi."

"Ừ."

Anh Ngủ Yên đáp, sau đó với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, bấm bấm một lúc rồi rời giường đi ra gần cửa để nói chuyện. Lúc đi ngang qua tôi chẳng biết vô tình hay cố ý còn đi gần tới mức sượt qua cánh tay của tôi.

"Vậy à? Lạ nhỉ. Lúc đó không thấy thật à? Ừ tôi biết rồi. Cậu quay lại giúp tôi kiểm tra lại với nhân viên quán nhé."

4

Tôi nghe loáng thoáng được vài thông tin không lành. Anh Ngủ Yên nói: "Người của anh bảo là không thấy cái túi xách nào ở ghế lúc đưa Minh đi cả."

Nếu là tôi của ngày xưa chắc tôi sẽ sốc ngất xỉu khi nghe tin mình mất ví. Như bây giờ thì đã đỡ hơn rồi.

Tôi bình tĩnh nói: "Anh gọi lại thử vào số điện thoại của em xem có ai bắt máy không?"

Hôm qua anh Ngủ Yên đã giúp tôi gọi thử nhưng chỉ thấy đổ chuông chứ chẳng thấy ai bắt máy. Giờ gọi lại thì thấy thuê bao luôn rồi.

"Trong ví của em có chiếc thẻ tín dụng quẹt không cần nhập mật khẩu, em cần báo ngân hàng khoá thẻ. Thật ra trong thẻ cũng không có nhiều tiền, không đáng lo ngại, chủ yếu là giấy tờ. Em sẽ thử gọi lại để xin người ta giấy tờ sau, vì nếu phải làm lại bằng lái xe và căn cước sẽ phiền lắm."

"Việc tìm lại em cứ giao cho anh, không cần gấp. Còn báo khoá thẻ thì em có thể gọi điện vào hotline của ngân hàng."

Anh Ngủ Yên nói xong liền hỏi tôi dùng thẻ ngân hàng gì, sau đó lục tìm trong danh bạ một lúc rồi đưa cho tôi chiếc điện thoại đã có sẵn số.

Sau khi tôi cung cấp các thông tin cần thiết cho bên ngân hàng để được khoá thẻ xong thì thấy anh Ngủ Yên nhíu mày nhìn đầu gối của tôi hỏi: "Chân em bị sao kia?"

Tôi cúi đầu nhìn mới thấy hai vết tím trên đầu gối xuất hiện từ lúc tôi ngã dưới sàn trong nhà hàng. Hôm qua do mặc váy ngắn nên tôi đã dùng kem che khuyết điểm khiến chúng biến mất, nhưng sau khi tắm xong lớp hoá trang đó trôi đi rồi.

Vì đây là vết thâm do ngã sấp mặt khi đi ngang qua bàn của anh Ngủ Yên và đối tượng xem mắt nên tôi không muốn nhắc tới, chỉ lắc đầu nói: "Em không sao."

"Để anh xem." Anh Ngủ Yên bước tới.

"Không cần đâu. Trông nó như vậy nhưng không đau." Tôi lùi lại né tránh.

"Nhà anh có thuốc làm dịu nhanh vết bầm đấy. Anh thấy em hay bị tím chân tay, dùng loại này tốt lắm."

Hình như anh Ngủ Yên lại có ý đồ gì đấy với tôi rồi. Cái thái độ quan tâm và giọng nói săn sóc này y hệt như lúc tôi mới đi chùa về vậy.

Nhưng vì mọi lời anh ta đều xuất phát từ ý tốt nên tôi cũng không có gì để mà bắt bẻ, đành gật đầu để anh ta đi lấy thuốc.

Lúc quay trở lại anh Ngủ Yên không đưa thuốc cho tôi ngay mà hỏi: "Để anh bôi cho em nhé?"

Tất nhiên là tôi không đồng ý, anh Ngủ Yên nghe vậy cũng không tỏ thái độ gì như thể điều anh ta vừa hỏi chỉ là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa vậy.

Trong lúc anh Ngủ Yên tắm rửa và vệ sinh cá nhân buổi sáng, tôi chỉ tốn 1-2 giây để bôi xong thuốc, sau đó ra chỗ máy sấy quần áo để tìm chiếc váy hôm qua tôi đã bỏ vào. Tôi dự định sẽ mặc nó để không phải mặc bộ quần áo rộng thùng thình của anh Ngủ Yên ra đường, kết quả là tôi nhận ra cái váy dây nhợ lằng nhằng này không phù hợp để mặc vào buổi sáng cho lắm.

Anh Ngủ Yên tắm xong liền đi qua chỗ tôi, trên mình quấn mỗi một chiếc khăn tắm ngang hông phô bày toàn bộ phần trên cực kì khoẻ khoắn. Một tay cầm khăn khác để lau đầu.

Nhìn kiểu gì cũng thấy cố tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!