Xe dừng ở bãi đỗ xe khu tôi sống. Anh Ngủ Yên thản nhiên lấy vé và đưa xe vào bãi như đã quá quen thuộc, sau đó lấy chiếc xe đạp có vé tháng đàng hoàng ở trong góc ra, bảo tôi lên xe.
Tôi chẳng muốn ngồi, nhưng nhìn đôi cao gót đã sớm làm tôi nhức mỏi dưới chân, tôi đành ngồi ngang trên yên sau xe đạp, tay bám vào mặt dưới yên xe.
Anh Ngủ Yên đi rất chậm, đường phố đêm vắng vẻ, không khí ngoài trời thoáng đãng mát mẻ giúp tôi tỉnh táo hơn đôi chút.
Lúc này đột nhiên tôi nghe anh Ngủ Yên hỏi bằng cái giọng cấp trên răn dạy: "Em nghĩ gì mà lại tới nơi như thế nữa vậy? Uống thì không biết uống."
Tôi cau mày hỏi: "Nơi như thế là sao?"
"Là nơi phức tạp nhiều thể loại người."
"Thì liên quan gì đến anh."
Anh Ngủ Yên im lặng, chắc là cũng biết chuyện này không liên quan đến anh ta thật. Nhưng đột nhiên anh ta nói...
"Em nghĩ không liên quan đến anh thật?"
Dự cảm không lành dâng lên trong lòng, tôi hỏi: "Liên quan thế nào, anh nói thử đi."
"Rõ ràng là đêm hôm đó nếu không có anh, em đã bị đám người ở đó lừa mất rồi. Vậy mà em vẫn không biết đường rút kinh nghiệm."
"Đêm nào?"
Xe đạp đang đi vào một con ngõ nhỏ vắng vẻ, đèn đường yếu ớt lay lắt. Tôi vừa dứt câu hỏi, anh Ngủ Yên liền phanh gấp khiến tôi ngồi không vững theo quán tính đập mặt vào lưng anh ta, vì sợ ngã nên vội vã dùng tay bám chặt vào cái eo trước mặt.
Anh Ngủ Yên hơi không quay đầu lại, nói: "Em còn hỏi đêm nào? Rõ ràng là lần ở Sài Gòn em... anh."
"Hả? Em làm gì anh?"
Vừa rồi anh Ngủ Yên bỏ mất động từ ở trong câu khiến tôi nghe chẳng hiểu gì hết nên phải hỏi lại.
"Em ... anh." Anh ta vẫn nói khi đầu còn chẳng quay xuống.
"Động từ của anh đâu?"
Cuối cùng anh Ngủ Yên dựng chân chống xuống xe, đứng trước mặt tôi hỏi: "Tối hôm đó ở Sài Gòn, em say bí tỉ, bị người ta chuốc thuốc, may mà anh tới kịp thời để giúp em."
Tôi nhớ lại đêm say ở Sài Gòn, hỏi: "Em say và bị chuốc thuốc?"
"Ừ."
"Anh tới giúp em?"
Anh Ngủ Yên chớp mắt một cái.
"Em không nhớ ai đã giúp em?"
Kí ức đêm đó vốn tôi chẳng nhớ gì, chẳng hiểu sao càng nghe anh ta nói tôi nói lại càng ngờ ngợ, những đoạn phim mờ ảo censor dần tự động được bổ sung bằng những hình ảnh chân thực khác.
Tôi như nghĩ đến điều gì, run rẩy hỏi: "Anh giúp em như thế nào?"
"Em không nhớ gì?" Giọng anh Ngủ Yên nghe hơi khác thường.
"Nhưng hôm đó em tự đi đến đó, sao anh biết em đang ở đâu được?"
"Anh đã gọi cho em nên mới biết địa chỉ. Hơn nữa đêm hôm đó em gọi tên anh mà?"
"Tên nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!