Sau khi hay tin mình sẽ chết nhưng mà là chết già ở một ngày nào đó xa xa trong tương lai, tôi quyết định đến công ty và xin đi làm lại. Điều tôi không ngờ được là việc tôi xin đi làm không thuận lợi như tôi tưởng. Câu trả lời mà tôi nhận được từ giám đốc nhân sự là: "Chuyện này tổng giám đốc đã có lời với tôi, nói là việc cô xin nghỉ lâu như vậy là không tôn trọng công ty, dù mấy ngày đó đều là nghỉ phép quy định của cô... nhưng tổng giám đốc không chấp nhận việc cô dồn ngày nghỉ như vậy.
Thêm nữa là sau khi cô nghỉ được một tuần, tổng giám đốc đã có người thay thế vào vị trí kế toán trưởng rồi, xin lỗi Chi nhé."
Tôi không kìm nổi bất ngờ: "Tìm người thay thế và không hề báo trước cho tôi rằng sẽ không còn vị trí kế toán trưởng khi tôi trở về á? Đó là ai?"
Tôi cứ nghĩ người thay thế tôi sẽ là một trong số những người cùng bộ phận với tôi được thăng tiến lên. Nhưng khi được giám đốc nhân sự chỉ cho tôi xem cô gái trẻ đẹp mặc bộ đồ công sở bó sát đang khoác tay tổng giám đốc đi ngang qua hành lang, đột nhiên tôi hiểu ra vấn đề.
Trước khi làm thủ tục chấm dứt hợp đồng và thu dọn đồ đạc, vài chị em trong phòng nhỏ giọng thủ thỉ với tôi: "Từ vài tháng gần đây tình hình kinh doanh của công ty không tốt lắm, chị làm kế toán trưởng chắc cũng biết. Tháng trước chị nghỉ còn tồi tệ hơn, công ty đã cắt giảm rất nhiều nhân sự. Mọi người đoán là lão tổng giám đốc lên kế hoạch cắt giảm hết những người có mức lương sau thăng tiến cao trong công ty, tuyển một loạt người mới vào đào tạo lại và đưa ra lương khởi điểm thấp để cắt bớt chi phí đó. Vì vậy chị đừng buồn nha."
"Ừ, chị hiểu rồi. Cảm ơn em."
Tôi đặt cho mỗi người trong phòng một cốc trà sữa, thêm vài món ăn nhẹ, sau đó thoải mái mà rời đi.
Dù sao với số kinh nghiệm này của tôi không lo không tìm được công ty khác, chẳng qua thấy hơi bất mãn với cách làm ngu xuẩn này của lão tổng giám đốc mà thôi.
Về đến nhà tôi không tìm việc ngay, thay vào đó tôi tìm kiếm thêm những việc bản thân chưa từng thử để giải tỏa cơn bực dọc này.
Do đầu óc tôi dạo này cứ tối tối, lúc nào cũng nhớ đến hình ảnh cởi trần bỏng mắt của anh Ngủ Yên đến nỗi bị nóng trong người mọc cả mụn lên mặt, Google hiểu ý khách hàng nên đề xuất cho tôi mấy khoá tu mùa hè, thay vì các sản phẩm trị mụn.
Google thật hiểu lòng người quá, còn ra được cả nguyên nhân sâu xa để trị tận gốc chứ không phải nguyên nhân bề nổi cơ...
Tôi bấm thử vào link, phát hiện có một khoá tu bảy ngày với thời gian địa điểm khá vừa ý tôi.
[KHÓA TU PHẬT THẤT
Khóa 97: Ngày 17-04-2022 đến 24-04-2022 (nhằm 17-03 đến 24-03 Nhâm Dần)
– Thời gian học: 7 ngày đêm
– Đối tượng tham dự: Quý thiện nam, tín nữ Phật tử cùng có thể tham dự. (Yêu cầu phải có đủ sức khỏe, không bị bệnh truyền nhiễm, huyết áp cao, tai biến mạch máu não, bệnh đau thắt ngực)
– Thể lệ đăng ký: Đăng ký trước hai ngày của khóa tu. Ghi rõ pháp danh, tuổi, địa chỉ.
– Yêu cầu bắt buộc: Phải mang theo giấy CMND photo (không cần công chứng) để đăng ký tạm trú. Phải có số điện thoại của người thân; có áo choàng lam và quần áo lam.]
Thời gian vào hai ngày sau, địa điểm cũng không quá xa, chưa ra khỏi nội thành. Tôi nghĩ đây là cơ hội để mình tĩnh tâm bước về phía trước nên tôi đã đi đăng ký ngay. Tôi nhanh chóng gửi hồ sơ online qua Google Form cho nhà chùa, thông tin đơn giản điền một tí là xong, số điện thoại người thân thì tôi điền số máy phụ. Chỉ đến đoạn pháp danh thì tôi hơi bị chững lại.
Thông tin này yêu cầu bắt buộc phải điền, tôi ngồi nghĩ mất một lúc mới biết pháp danh là cái gì, sau đó nhớ mang máng các vị sư thầy thường có pháp danh là 'Thích...' gì đấy.
Tôi cử động ngón tay, ghi vào phần pháp danh: Thích Ngủ Yên.
Nghe hơi lố, đổi lại thành Thích Ngu Yên. Ngu nghĩa là hoà bình yên vui, yên là yên bình yên ả, một cái tên với ý nghĩa vô cùng tích cực.
1
Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ tiết lộ rằng cái tên này có liên quan đến anh Ngủ Yên.
***
Trước ngày đi chùa, tôi dọn dẹp nhà cửa, rút phích cắm tủ lạnh, cuộn chăn chiếu gọn gàng sạch sẽ rồi mới đi. Ra khỏi cổng, tôi hơi ngoái đầu nhìn lại căn nhà, thoáng nhớ về hình ảnh anh Ngủ Yên đang đu xà.
Ba bốn ngày không có liên lạc, chắc là anh ta chẳng quay về nữa đâu.
Lúc tôi mặc đồ lam nộp tiền làm thủ tục xong xuôi để bắt đầu khoá tu đã là buổi trưa, người cùng tham gia khoá tu ngoài tôi thì có thêm năm người nữa, tất cả đều là nữ. Mọi người được dẫn tới một bàn dài đã được bày sẵn đồ ăn, đang có khoảng hai mươi người ngồi. Khi để ý kĩ lại thì các vị ngồi trên bàn cùng là nữ nốt, tôi thầm hiểu đây là am ni cô.
Khi đăng ký khoá tu tôi cứ nghĩ đây sẽ là nơi chật kín người như các khoá tu hè của học sinh sinh viên vậy, nhưng sự thật thì nơi này khá vắng vẻ và thanh tịnh, mọi người cùng ăn cơm có cảm giác như gia đình.
Vừa ngồi vào bàn là đến chuẩn 11 giờ để ăn cơm luôn, trụ trì ngồi ở đầu bàn, bắt đầu đọc kinh trước bữa ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!