Từ xa Phương Gia Lỵ đã thấy Tống Thu Hàn đứng ở đó, trong lòng khấp khởi mừng thầm. Cô ta nhẹ nhàng kéo cổ váy lệch xuống, để lộ ra bờ vai xinh đẹp, sau đấy mới yểu điệu đi đến chỗ anh, gọi: "Tống Thu Hàn." Vẻ ngoài cô ta xinh đẹp, khi đứng bên cạnh Tống Thu Hàn trông rất bắt mắt.
Tống Thu Hàn quay người lại, đưa tay ngăn Phương Gia Lỵ đang tiến lại gần ôm mình: "Nam nữ khác biệt." Anh nhắm mắt làm ngơ trước vẻ đẹp của cô ta. Phương Gia Lỵ hơi thất vọng, bĩu môi làm nũng: "Just a hug*!"
(*: Chỉ ôm một cái thôi mà!)"
"Nói tiếng Trung đi." Tống Thu Hàn không thích nói chuyện xen lẫn tiếng Trung và tiếng Anh, hoặc là dùng tiếng Trung, hoặc là dùng tiếng Anh. Nhưng nếu đã quay về nước rồi thì nói tiếng Trung là tốt nhất.
"Hey." Phương Gia Lỵ phản đối: "Em vừa mới xuống máy bay mà anh đã dạy giáo điều cho em rồi."
"Tôi vì tốt cho cô thôi. Tôn trọng tiếng bản ngữ của người khác thì mới có lợi cho việc mở rộng kinh doanh ở trong nước của cô." Nói xong, anh nhấc vali của Phương Gia Lỵ lên để vào cốp xe. Phương Gia Lỵ vừa mở cửa ghế phụ ra đã thấy một chiếc cặp và một đống giấy tờ lộn xộn đặt bên cạnh ghế lái, đang muốn đưa tay để chúng ra ghế sau thì lại nghe thấy Tống Thu Hàn nói: "Ngồi đằng sau đi."
Trong lúc Phương Gia Lỵ còn đang ngây người đứng đó thì Tống Thu Hàn đã mở cửa giúp cô ta: "Mời."
Lại nữa rồi.
Phương Gia Lỵ cực kỳ ghét dáng vẻ này của Tống Thu Hàn. Rõ ràng anh đã ở bên Mỹ nhiều năm nhưng vẫn không học được phong cách cởi mở của phương Tây, vẫn giống như một ông già, theo chủ nghĩa giáo điều. Cô ta lên xe, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tống Thu Hàn thông qua gương chiếu hậu, khẽ thở dài trong lòng. Cô ta nghiêng người về phía trước, tựa mặt lên ghế lái của anh, nói: "Dạo này dì Thượng thế nào?"
"Rất khỏe."
"Dì ấy biết em muốn tới có vui không? Dì Thượng thích em lắm đó."
Có lẽ Phương Gia Lỵ hiểu lầm dì Thượng rồi, dì ấy đối xử với ai cũng như nhau cả, không liên quan đến việc thích hay không thích, chỉ là thái độ đúng mực thôi.
"Dì Thượng bị đau vai gáy khá nặng, tối nay chờ cô thu dọn xong thì sẽ ra ngoài mở tiệc đón cô. Gọi điện cho cả Trần Khoan Niên nữa."
"Loan Niệm đâu? Anh ấy nói sau khi em về, anh ấy muốn làm gì đó."
"Vậy thì cùng làm."
"Nếu anh còn bạn bè khác ở trong nước thì cũng có thể kêu họ đến tham gia!" Đây là một cái bẫy, từ trước đến nay Phương Gia Lỵ vẫn luôn chú ý đến thể diện, cô ta muốn biết Tống Thu Hàn đã ở bên ai ở trong nước, cái cô Viên idol kia có quan hệ gì với anh không? Anh có ở bên người phụ nữ nào khác nữa không?
Tống Thu Hàn không trả lời cô ta, anh vươn tay bật loa ô tô rồi nghe nhạc. Niềm vui từ cuộc nhậu hôm qua với Lâm Xuân Nhi vẫn còn vương lại ở đây, điều này khiến sự bén nhọn của anh khi đối diện với Phương Gia Lỵ giảm bớt đi một chút. Nhưng cảm giác xa cách chết người thì vẫn ở đó. Phương Gia Lỵ không lay động được anh, đành dựa vào ghế sau nghỉ một lát.
Ánh mắt cô ta vẫn luôn nhìn lên kính chiếu hậu, Tống Thu Hàn đeo kính râm lên, che giấu toàn bộ suy nghĩ trong lòng mình, không cho Phương Gia Lỵ bất kỳ cơ hội tìm tòi nghiên cứu nào. Nhưng Phương Gia Lỵ vẫn trộm liếc nhìn anh rồi nhếch miệng cười. Tống Thu Hàn thay đổi rồi.
Dọc đường đến nơi ở của Phương Gia Lỵ, hai người không nói một câu nào.
Phương Gia Lỵ cũng là một người mạnh bạo, cô ta nói muốn thuê một ngôi nhà ở cạnh nhà Tống Thu Hàn, cuối cùng đúng là bỏ một cái giá cao để thuê ngôi nhà cạnh nhà anh thật. Đợi khi xe dừng lại, cô ta chỉ vào chiếc vali nặng trịch rồi mỉm cười với Tống Thu Hàn: "Nhờ anh đó."
Tống Thu Hàn vẫn im lặng như cũ, giúp cô ta lấy ra, đẩy đến trước cửa rồi lùi lại một bước: "Cô tự đẩy vào đi! Cô nam quả nữ, không thích hợp."
"Chờ em sang thăm dì Thượng đã."
"Dì Thượng về quê rồi." Tống Thu Hàn đút hai tay vào trong túi quần, lùi về sau hai bước rồi nói: "Mấy ngày nay tôi bận lắm, không quan tâ m đến cô được. Nếu cô có việc gì thì cứ tìm Loan Niệm, cậu ta rất rảnh." Anh vừa dứt lời là đi luôn, không hề đứng lại ôn chuyện với cô ta. Nhưng anh thật sự không lừa Phương Gia Lỵ, đúng là dì Thượng đã về quê rồi, sáng nay vừa đi xong.
Sáng nay thức dậy, Tống Thu Hàn đột nhiên nghĩ, nếu dì Thượng còn ở đây thì nhất định Phương Gia Lỵ sẽ lấy cớ sang chào hỏi dì Thượng, rồi thỉnh thoảng đến đây. Mà tính tình dì Thượng thì vẫn luôn hòa nhã, chắc chắn bà sẽ không từ chối cô ta. Tống Thu Hàn không muốn cuộc sống của mình bị quấy rầy như vậy.
Anh không chỉ đưa dì Thượng về quê mà còn tự mình tìm đặt một phòng khách sạn. Khách sạn ở gần công ty, đi bộ khoảng mười lăm phút là đến, rất phù hợp với Tống Thu Hàn, tránh sớm tối đi đi về về bị tắc đường. Quan trọng là có thể tránh tiếp xúc nhiều với Phương Gia Lỵ. Như anh đã nói với Lâm Xuân Nhi, khi anh chống đối làm việc gì đó thì sẽ dùng một cách thức rất nhẹ nhàng để tránh xảy ra xung đột trực tiếp, để nói với bố của mình rằng anh không có ý định kết hôn.
Anh là một người theo chủ nghĩa độc thân. Đúng thế, hiện tại anh đã biến thành người theo chủ nghĩa độc thân rồi. Tống Thu Hàn vừa thu dọn hành lý, vừa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Anh chỉ thu dọn một vài bộ quần áo đơn giản cất vào vali, lại mang thêm mấy cuốn sách, sau đó lái xe đến khách sạn.
Phương Gia Lỵ đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, nhìn thấy Tống Thu Hàn lái xe lao vút đi, lập tức gọi điện đến hỏi anh: "Anh đi đâu thế?"
"Tôi đến khách sạn ở."
"Dì Thượng không ở đây nên không có ai nấu cơm sao? Để em nấu cho."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!