Tới bốn giờ chiều, Trần Khoan Niên gọi tới. Anh ta nhàm chán hỏi Tống Thu Hàn đang ở đâu.
Tống Thu Hàn nhìn Lâm Xuân Nhi ngồi khoanh chân lật sách dưới đất, nhẹ giọng đáp: "Đang ra ngoài uống cà phê."
"?" Trần Khoan Niên sửng sốt, sau đó hỏi: "Với ai? Ở đâu?"
Tống Thu Hàn quay đầu nói với Lâm Xuân Nhi: "Trần Khoan Niên đấy."
Lâm Xuân Nhi ghé đầu qua, vừa cười vừa nói: "Không cho cậu chơi cùng đâu!"
Trần Khoan Niên ngớ người: "Cậu với Lâm Xuân Nhi hẹn riêng đi uống cà phê á?"
"Làm sao?"
"Không gọi tôi?"
"Không phải hôm nay cậu kín lịch rồi à?"
"Làm gì có chuyện gì." Trần Khoan Niên không cam lòng, ít nhiều có cảm giác cô đơn vì bị vứt bỏ: "Gửi địa chỉ đây, tôi phải đi tìm hai người."
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Tống Thu Hàn bịt loa thoại, quay đầu lại hỏi Lâm Xuân Nhi: "Có cho cậu ta đi cùng không?"
Lâm Xuân Nhi giả bộ lộ vẻ khó xử, nhướng mày nói: "Thôi miễn cưỡng chấp nhận vậy." Sau đó cười phá lên: "Bảo sếp Trần đi thẳng đến chỗ ăn cơm tìm chúng ta nhé." Nói xong, cô lấy di động ra, tìm một nhà hàng, gửi định vị cho Trần Khoan Niên. Tiếp đó, cô nói với Tống Thu Hàn: "Mấy hôm trước ở Tân Cương ăn thịt dê bò nhiều nên nóng trong người, thèm cá chết đi được.
Tối nay bọn mình đi ăn canh cá chua nhé?"
"Ừ."
Cửa hàng canh cá chua Lâm Xuân Nhi nói đã ở thủ đô gần ba mươi năm rồi. Hai người lái ô tô đi trước, không có gì bất ngờ xảy ra, bị kẹt xe. Hệ thống thông báo cuộc gọi đến của Tống Thu Hàn trên xe vang lên, anh chưa xem đã nhận máy: "A lô."
"Thu Hàn." Là bố Tống.
Lâm Xuân Nhi đeo tai nghe chống ồn lên, ngồi bên cạnh im lặng tránh đi. Tống Thu Hàn cau mày: "Sao muộn thế này rồi mà bố còn chưa ngủ?"
"Tham gia một hoạt động với chú Phương của con, vừa về đến nhà. Mười một giờ trưa Bắc Kinh Gia Lỵ sẽ đến sân bay Bắc Kinh đấy, đừng quên đi đón con bé."
"Vâng. Con hứa rồi thì đương nhiên sẽ đi đón."
"Vậy là tốt rồi." Bên kia điện thoại có tiếng bố Tống ngáp dài, hình như đã mệt. Sau đó ông lại căn dặn Tống Thu Hàn: "Gia Lỵ là con gái, lại một mình, ở bên đấy lạ nước lạ cái, con chịu khó chăm sóc cho nó."
Tống Thu Hàn liếc thoáng qua Lâm Xuân Nhi, thấy cô đeo tai nghe chống ồn, tiến vào trạng thái lão tăng nhập định. Cô dùng rất nhiều lễ nghi của người trưởng thành để trói buộc bản thân mình như vậy, khiến Tống Thu Hàn khó chịu trong lòng. Anh rút tai nghe của cô ra, nói với cô: "Không sao, bố tớ mà."
Bên đầu kia điện thoại, bố Tống khựng lại: "Con đi xã giao à?"
"Không phải xã giao, con đi với bạn." Tống Thu Hàn sửa lời của ông, sau đó nói: "Con đang lái xe, mai con gọi lại cho bố."
"Không cần, con để ý an toàn." Bố Tống cúp điện thoại.
Tống Thu Hàn đặt tai nghe kia vào lòng bàn tay Lâm Xuân Nhi: "Lâm Xuân Nhi, cậu theo cái đám quy củ vớ vẩn này từ bao giờ đấy?"
"Hả?" Lâm Xuân Nhi quay đầu nhìn anh.
"Cậu lên xe không dám ngồi ghế phụ lái, tớ nghe điện thoại thì cậu đeo tai nghe chống ồn. Tớ không chú ý nhiều như vậy, cậu cũng không cần lúc nào cũng thận trọng kiêng dè."
"À. Tớ sợ lỡ chẳng may nghe được cái gì không nên nghe rồi rước họa vào thân." Lâm Xuân Nhi cười nói đùa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!