Liên hoan không thể tránh được phải uống rượu.
Tống Thu Hàn nói mình lái xe, từ chối uống, chỉ đặt cốc nước ấm bên cạnh. Dàn nhạc trên sân khấu đã bày xong nhạc cụ, màn hình cũng sáng lên, phát vài bài nhạc nhẹ nhàng. Nghĩ lại thì hôm nay không cần mời người hát live, trong số mấy nghệ sĩ ở đây thì có ba, bốn ca sĩ rồi. Trần Khoan Niên lên sân khấu, cầm guitar điều chỉnh âm, nói với Viên Như: "Nào, hát "những đóa hoa ấy"."
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Viên Như cười rạng rỡ: "Cậu còn nhớ rõ à."
"Chứ sao."
"Vậy cậu vẫn đệm guitar cho tôi chứ?"
"Được thôi."
Trần Khoan Niên lúc lắc cổ tay và ngón tay: "Gần nửa năm không chơi đàn nhưng chắc bản lĩnh vẫn còn đấy, chỉ kém Tống Thu Hàn xíu xiu thôi."
Tống Thu Hàn cười vỗ bả vai anh ta: "Lên đi, tôi chụp ảnh cho hai cậu."
"Vậy thì tốt quá, bao giờ về tôi làm ảnh ngày ấy bây giờ."
"Cậu còn giữ ảnh chụp năm đó à?" Viên Như hỏi.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
"Có ảnh dìm của tất cả các cậu luôn. Chờ sau này tôi phá sản, tôi sẽ buôn mấy bức ảnh đấy để mưu sinh." Trần Khoan Niên cười đáp. Trong lúc trêu đùa, Viên Như đã lên bục. Trần Khoan Niên điều chỉnh dây xong, trao đổi ánh mắt với Viên Như, sau đó lập tức đàn khúc nhạc dạo. Viên Như nhắm mắt lại, nhớ tới mùa hè năm ấy mình mặc một chiếc váy trắng, Trần Khoan Niên còn vừa đánh nhau xong, khóe môi hơi rách ra, ôm đàn guitar ngồi bên cạnh cô ta.
Tống Thu Hàn thì ở dưới bục rủ rê đám bạn hô hào, Lâm Xuân Nhi ở bên cạnh duy trì trật tự lại nghiêm mặt nói với anh: "Không được quấy rối."
"Chúng tớ cổ vũ mà."
"Các cậu đang quấy rối!"
Tống Thu Hàn cho hai ngón tay vào miệng huýt gió, sau đó nhìn sang Lâm Xuân Nhi: "Đây mới gọi là quấy rối này."
…
Lâm Xuân Nhi tức đỏ cả mặt, mọi người đều cười thành tiếng.
Mùa hè năm ấy đẹp biết bao.
Viên Như cất tiếng hát: "Tiếng cười ấy khiến tôi nghĩ về bông hoa của mình…" Năm tháng trôi qua như mộng, tiếng động ồn ào xung quanh thoáng an tĩnh lại. Kiều Hạn Văn nhìn cô ta chăm chú, thấy được dáng vẻ năm tháng yên tĩnh tươi đẹp của cô ta, rất giống vẻ mặt lúc cô ta đang đóng phim. Anh ta lại nhìn sang Tống Thu Hàn đang cầm di động chụp ảnh cho hai người trên sân khấu. Kiều Hạn Văn phát hiện Tống Thu Hàn khá thú vị. Nói như thế nào nhỉ?
Trên sân chơi bóng thì hung hăng như mãnh thú, giờ ngồi đây lại thu hết mọi góc cạnh trên người, nhưng vẫn khiến người ta không dám lại gần. Đám con gái xinh đẹp bên cạnh vẫn luôn nhìn anh, anh thì lại không buồn chớp mắt, còn chẳng nhìn lại đối phương lấy một cái.
Tống Thu Hàn chụp ảnh gửi cho Trần Khoan Niên, cũng không dám gửi vào nhóm "Thiếu niên cùng lớp". Chơi thì chơi, đùa thì đùa, nhưng trông hai người này cũng được coi là xứng đôi, nhỡ chẳng may làm Tiêu Muội ghen thì không hay, dù sao hai người cũng mới bắt đầu yêu nhau. Trần Khoan Niên xuống sân khấu, cầm di động lên, lại gửi thẳng vào nhóm chat: "Xem này, quay lại tuổi mười bảy." Đúng là thẳng thắn lại đơn thuần.
Viên Như cười thành tiếng, hỏi anh ta: "Không phải cậu nói có ảnh chụp năm đó à?"
"Để tôi lục lại cho xem." Trần Khoan Niên lên bộ nhớ đám mây, tải ảnh xuống máy, sau đó gửi vào trong nhóm. Viên Như cầm điện thoại di động lên xem một lát, sau đó đưa cho Kiều Hạn Văn và Lương Vũ: "Đây là chúng tôi của năm đó."
Lương Vũ nhìn kỹ, khen ngợi: "Đúng là đẹp từ bé đến lớn." Sau đó lại hỏi Kiều Hạn Văn: "Anh thấy thế nào?"
Mấy năm nay Kiều Hạn Văn gặp không biết bao nhiêu con gái đẹp, từ cái nhìn của anh ta thì Viên Như cũng không tính là đẹp đến mức phải thốt lên. Mà tính tình anh ta cũng không khéo đưa đẩy, không thể khen ngợi người ta như Lương Vũ được. Anh ta chỉ có thể nhìn cẩn thận một hồi, sau đó bình luận: "Thanh xuân là tuyệt nhất."
Viên Như cũng biết tính anh ta thế nào, có thể nói một câu "thanh xuân là tuyệt nhất" đã là đánh giá hay nhất mà anh ta có thể cho mình rồi. Cô ta cũng không để bụng, cầm lại điện thoại di động xem cẩn thận, nhớ tới từng chuyện từng con người năm đó, sau đấy còn bật cười ra tiếng: "Tốt thật đất, may mà cậu có thể giữ được những bức hình này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!