Tiêu Muội đến gần như cùng lúc với Trần Khoan Niên.
Cô ấy trằn trọc cả đêm, không hiểu tại sao Trần Khoan Niên lại rủ mình đi chơi. Lâm Xuân Nhi nói đùa rằng Trần Khoan Niên muốn ngủ với cô ấy nên bảo cô ấy phải bình tĩnh chuẩn bị ứng chiến, khiến cô ấy càng thêm bối rối.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Hôm nay Trần Khoan Niên ăn mặc khá nghiêm túc.
Anh ta mặc áo khoác da, quấn khăn lụa nghệ sĩ rất đẹp mắt, từ xa thấy Tiêu Muội đã huýt sáo: "Cô bạn, hẹn trước chưa?"
Nghe anh ta nói vậy, mặt Tiêu Muội dần đỏ bừng: "Hẹn rồi."
Những năm qua Trần Khoan Niên lăn lộn với đám phụ nữ đã bao giờ thấy người nào thích đỏ mặt như thế này đâu? Trong lòng anh ta bỗng chốc như có ngàn con ngựa chạy qua, không biết ngày sau này sẽ thế nào, nhưng lúc này thực sự dụ/c vọng đang trỗi dậy. Anh ta thầm mắng mình không phải người, đến thỏ còn không ăn cỏ gần hang nữa kìa. Thế là anh ta nghiêm mặt nói: "Đi thôi, chúng ta cùng rong chơi trong đại dương tri thức nào."
Hai người một trước một sau cùng đi vào thư viện.
Trần Khoan Niên đã không đến thư viện nhiều năm rồi, lúc còn đi học mà vào trong thư viện thì toàn là lúc nước đến chân mới nhảy. Lúc này bước vào lại cảm thấy mới mẻ. Anh ta tìm một quyển sách ngồi cạnh Tiêu Muội, hai người không quấy rầy nhau, mãi cho đến buổi chiều khi thư viện đóng cửa mới ngẩng đầu lên. Tiêu Muội thành thật xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi quên mất thời gian."
"Không sao." Trần Khoan Niên đứng dậy cầm túi laptop giúp cô ấy: "Đi ăn gì không?"
"Được."
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
"Có ăn kiêng gì không?"
Tiêu Muội lắc đầu.
"Mấy ngày trước tôi nghe một người bạn nói gần đây có một nhà hàng dùng hoa để tăng khẩu vị, chúng ta đi ăn thử xem nhé?" Trần Khoan Niên đã chuẩn bị sẵn từ trước. Nếu trước đây anh ta có hứng thú với cô gái nào thì sẽ hành động trực tiếp hơn nhiều. Giờ lại biết vòng vo tam quốc kiểu này, khả năng là vì cô gái trước mắt rõ ràng đã đến tuổi chuyện gì cũng hiểu rồi mà vẫn đỏ mặt với anh ta, cho nên cũng khiến người ta thương tiếc nhiều hơn.
Hai người bước vào nhà hàng, ngồi bên cửa sổ. Những cành lá vàng bò ngoài cửa, còn phía trong cửa sổ là cành hoa đực vẫn còn lại nhụy, hai thế giới phân rẽ. Bình hoa theo phong cách thiền tịnh trên bàn rất phù hợp với tính cách của Tiêu Muội. Khi Trần Khoan Niên đi vệ sinh quay về phòng nhìn thấy cảnh này trong lòng chợt có ý tưởng, bèn lén chụp một bức ảnh của cô.
"Cậu học khảo cổ, có nghiên cứu gì về đồ sứ không?" Trần Khoan Niên nhớ tới lô đồ sứ định nhập từ trấn Cảnh Đức nên hỏi.
"Cũng biết một chút."
"Tôi có mua một lô hàng thủ công của các nghệ nhân trấn Cảnh Đức làm, định xuất khẩu. Cậu xem thử giúp tôi nhé?" Trần Khoan Niên lật một vài bức ảnh từ album điện thoại: "Tương tự với loại này, đều là sản phẩm độc nhất."
Tiêu Muội xem xét cẩn thận rồi chỉ vào một bức ảnh: "Cái này không phải hàng thủ công, đường vân không đúng."
Tất nhiên Trần Khoan Niên cũng biết, nhưng Tiêu Muội chỉ nhìn ảnh mà đã thấy được thật giả, có thể thấy mắt nhìn rất tốt: "Lát nữa đi xem cùng tôi được không?" Anh ta thật lòng muốn mời Tiêu Muội cùng đi kiểm tra hàng.
"Được." Tiêu Muội không từ chối, đồng ý dứt khoát luôn.
"?" Trần Khoan Niên sửng sốt: "Cậu không sợ trên đường tôi làm gì cậu à?"
"Tôi cũng không phải người ăn chay." Tiêu Muội nói ra một câu thoải mái như vậy với gương mặt đỏ bừng kia, trông lại thú vị lạ thường. Trần Khoan Niên rót cho cô một ly rượu vang: "Có dám uống không?"
"Dám."
"Ha ha, khá lắm." Trần Khoan Niên nâng ly với cô ấy, cuối cùng cả hai cũng tự nhiên hơn. Trần Khoan Niên nhắc lại chuyện năm đó: "Cậu nói xem, hồi đó thành tích của cậu tốt thế mà sao ngày nào cũng bám theo Lâm Xuân Nhi. Cậu ấy ngốc thế mà cậu không cáu à?"
"Xuân Nhi không ngốc. Cậu ấy giỏi lắm đấy." Tiêu Muội không đồng ý với lời nói của Trần Khoan Niên, nghiêm túc nói thay cho Lâm Xuân Nhi: "Xuân Nhi là người mạnh mẽ nhất tôi từng gặp. Cậu nói cậu ấy ngốc là không khách quan." Thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Quả thực có người luôn nghiêm túc như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!