Chương 19: (Vô Đề)

Đoạn chuyện xưa này đã quá xa vời, Tống Thu Hàn chẳng hiểu sao mình lại nhớ về nó. Anh cúi đầu nhìn phần tay mà nay đã không nhìn ra dấu vết gì, chỉ là xương trên cổ tay dường như hơi lồi ra ngoài một chút.

Đàm Miễn chưa hài lòng, nhưng anh ta biết rõ có hỏi cũng không hỏi ra được gì. Thế là len lén đá chân Trần Khoan Niên ở dưới bàn một cái: "Nào nào, đã lâu không chơi rồi."

Trò chơi cố định giữa bọn họ chính là thảy xúc xắc, ai ra nhỏ thì thua, người thua phải chịu phạt, đơn giản mà thô bạo. Mọi người đều là cao thủ, tỷ số thắng là 5-5. Hôm nay ba người kia tự động đứng về một phe, rõ ràng muốn cấu kết với nhau chơi khăm Tống Thu Hàn.

Mấy ván trước Tống Thu Hàn vẫn chưa về chót, bọn họ hỏi nhau một số câu hỏi vô thưởng vô phạt. Đến ván thứ năm, Tống Thu Hàn thua, Trần Khoan Niên lập tức ngồi thẳng dậy, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Bây giờ gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Xuân Nhi, hỏi cậu ấy đang làm gì."

Họ chơi thì chơi, nhưng không chọc trúng điểm đau của người ta, chẳng qua chỉ là mấy trò đùa vô hại. Mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, có nhiều chuyện không cần hỏi mà đều giấu trong những chi tiết nhỏ nhặt. Hôm nay họ hưng phấn như vậy chẳng qua là vì Tống Thu Hàn không gần nữ sắc lại đi ăn một bữa cơm riêng với Lâm Xuân Nhi.

"Không tốt lắm đâu, nhỡ đâu cô ấy sống về đêm thì sao? Vừa rồi trông cậu nhóc kia cũng bảnh đấy." Đàm Miễn chỉ sợ thiên hạ không loạn, giỏi nhất là chơi trò lửa cháy đổ thêm dầu. Giờ anh ta đã đạt được mục đích rồi, Tống Thu Hàn lấy điện thoại di động ra đưa cho Trần Khoan Niên, vô cùng thản nhiên.

Trần Khoan Niên đạt được ý đồ, mở ảnh đại diện của Lâm Xuân Nhi ra, nhìn thấy khung trò chuyện của họ, bèn vội vàng che mắt lại: "Tôi không cố tình đọc đâu đó nha!"

"Không sao." Chỉ là mấy lời khách sáo giữa hai người bạn cũ, cũng không phải mấy lời mất mặt cần phải giấu giếm. Trần Khoan Niên nghe anh nói như vậy thì mới mở mắt ra, nhìn thấy hai người chúc nhau ngủ ngon bèn tặc lưỡi một tiếng, sau đó hỏi Lâm Xuân Nhi: "Làm gì đó?" Trước khi gửi đi nhớ ra Tống Thu Hàn sẽ không nói chuyện như vậy, bèn đổi thành: "Đang làm gì đó?"

"Đang đi dạo chợ đêm á!"

Trần Khoan Niên còn định hỏi tiếp thì lại bị Tống Thu Hàn giật điện thoại lại: "Một câu thôi, hỏi thêm một câu nữa là cậu chơi ăn gian."

"Rồi rồi rồi." Trần Khoan Niên trả lời, anh ta và Đàm Viễn nhìn nhau một cái, muốn chơi nữa, nhưng Tống Thu Hàn lại đứng dậy: "Không chơi nữa. Sáng mai tôi phải đi Thẩm Quyến, đến giờ về rồi." Nói xong, anh đứng dậy mặc áo khoác, hỏi Trần Khoan Niên: "Cậu có muốn đi ké về không?"

"Được thế thì còn gì bằng." Bình thường Trần Khoan Niên rất lười lái xe, đi ké được thì ké thôi.

Hai người lên xe, Trần Khoan Niên vẫn bừng bừng hứng thú, bèn hỏi lại anh: "Sao lại tự đi lấy bình nước vậy?"

Tống Thu Hàn kể lại chuyện của Khương Phương Lộ, Trần Khoan Niên ở bên cạnh cười rú lên, nói liên mồm: "Tuyệt lắm! Tuyệt lắm!"

Tống Thu Hàn bị anh ta chọc cười: "Tuyệt chỗ nào?"

"Hai người các cậu đều tuyệt đó. Tôi đã bảo nhìn Lâm Xuân Nhi không giống người đã có bạn trai mà." Trần Khoan Niên nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Bây giờ có thể yên tâm chơi với cậu ấy rồi, không chạm đến giới hạn đạo đức."

"Cậu còn có giới hạn đạo đức à?" Tống Thu Hàn nhìn anh ta bằng nửa con mắt.

"Tất nhiên là có chứ. Anh đây cũng là người ngay thẳng chính trực nhé, tất nhiên phải chịu sự ràng buộc của đạo đức. Giờ thì hay rồi, Lâm Xuân Nhi đang độc thân, anh đây cũng không cần lo bạn trai của cậu ấy sẽ tìm tới tận nhà, có thể thỏa thích rủ cậu ấy đi chơi rồi. Lâm Xuân Nhi thú vị lắm, thật đó, ngày nào cũng ba hoa chích choè, nói chuyện linh ta linh tinh, lại rất biết kể chuyện cười, chơi với cậu ấy rất thoải mái."

"Chẳng phải cậu muốn chơi với Tiêu Muội à?" Tống Thu Hàn nhớ tới mấy ngày hôm trước anh ta còn hăm hở nói muốn tiến thêm một bước với Tiêu Muội, lúc này lại không có động tĩnh gì.

Mặt Trần Khoan Niên đỏ lên: "Cô ấy phải viết bài diễn thuyết giúp ông chủ rồi, hẹn mấy lần cũng không rảnh."

"Sao cậu không viết cùng với cậu ấy?"

?

Trần Khoan Niên bất chợt sực tỉnh, vỗ lên vai Tống Thu Hàn một cái: "Trông cậu ít hẹn hò mà lại thông mình gớm! Chỉ cần cậu chịu sử dụng chút thủ đoạn, chắc bây giờ con cái cũng đi mua nước tương được rồi đấy nhỉ?" Trần Khoan Niên nói xong thì lập tức gửi tin nhắn cho Tiêu Muội: "Ngày mai tôi đến viết bài diễn thuyết với cậu nhé? Chắc cậu không biết đâu, tôi từng làm nhà sưu tập xuyên quốc gia đó, ở phương diện khảo cổ cũng là một tay lành nghề. Không chừng có thể cho cậu một chút ý tưởng."

Có thể nói là chu đáo cẩn thận.

Tiêu Muội ở bên kia mặt đỏ lên, trả lời anh ta: "Được."

Cuối cùng Trần Khoan Niên cũng vào được cõi tiên, vội vàng hỏi dồn: "Vậy gặp nhau ở đâu?"

"Mười giờ ở thư viện?"

"Được." Đây chính là cái tốt của việc tự mình kinh doanh, thời gian tương đối tự do.

Tống Thu Hàn thấy Trần Khoan Niên cười toe toét là biết được anh ta để ý tới cỡ nào, chuyện này cũng khá hiếm thấy. Sau khi về nhà anh mới nhớ ra tin nhắn hồi nãy gửi cho Lâm Xuân Nhi, có lẽ sẽ khiến cô thấy khó hiểu, anh muốn giải thích, nhưng lại sợ cô cảm thấy bị mạo phạm vì trêu chọc cô trong trò chơi. Thế là anh hỏi: "Thời tiết thế nào? Có an toàn không?"

Lâm Xuân Nhi thực sự thấy khó hiểu với câu hỏi đột ngột của Tống Thu Hàn, cứ cảm thấy không giống hành động của anh. Lúc này thấy anh hỏi thăm mình, bèn hỏi anh: "Vừa rồi chắc là Trần Khoan Niên hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!