Chương 17: (Vô Đề)

Lâm Xuân Nhi vừa vào nhà đã chạy tới bên cửa sổ, động tác và tốc độ làm Tiêu Muội đang ngồi đắp mặt nạ giật cả mình: "Bà cô tổ ơi, cậu đang làm gì vậy?"

Lâm Xuân Nhi vẫn chưa trả lời cô ấy, cô đang bận nhìn Tống Thu Hàn ở dưới lầu. Anh vừa mới xoay người đi được mấy bước, cái túi vải kia ở trên vai anh trông vô cùng buồn cười. Anh chầm chậm bước ra ngoài, cái bóng nhỏ dài kéo lê trên mặt đất.

Cô mãi dõi theo anh, cho đến khi không thấy nữa.

Tiêu Muội đã đứng bên cạnh cô không biết từ bao giờ, cô ấy đã lấy mặt nạ dưỡng da xuống từ lâu, nhẹ nhàng dùng ngón tay mát xa gương mặt, ghé sát vào mặt Lâm Xuân Nhi ngửi một cái: "Uống rượu à?"

"Ừ."

"Với Tống Thu Hàn?"

"Sao cậu biết vậy?"

"Cái người dưới lầu chẳng phải cậu ấy sao?"

"Ồ."

Hai người lại đứng thêm một lúc, bấy giờ Lâm Xuân Nhi mới thở dài một hơi: "Haiz, hôm nay tớ nói thật mọi chuyện rồi. Cậu biết Khương Phương Lộ chứ?"

"Biết. Cái người năm đó có tình ý với cậu, bị cậu phũ phàng kéo vào danh sách đen." Tiêu Muội bật cười thành tiếng, muốn nói Lâm Xuân Nhi cũng không ít người theo đuổi, tình sử có thể viết thành một cuốn sách.

"Này! Tuổi trẻ ngông cuồng mà. Khương Phương Lộ là luật sư trong nước của Tống Thu Hàn... Thế giới này thật sự quá nhỏ..." Lâm Xuân Nhi dựa vào ghế sô pha: "Ngại thật chứ."

"Nói thẳng chuyện cậu còn độc thân rồi à?" Tiêu Muội véo mặt cô: "Nói thẳng xong thì hai người kéo nhau đi uống rượu? Tống Thu Hàn nói thế nào?"

"Cậu ấy thì có thể nói cái gì, là cậu ấy nói dối trước mà. Cậu ấy cũng chưa có vợ sắp cưới."

...

Tiêu Muội hoàn toàn ngây ra như phỗng, một lát sau cô ấy mới lắc đầu: Không hiểu nổi. Không thể hiểu nổi. Sau đó thì đứng dậy trở về phòng. Để lại một mình Lâm Xuân Nhi như đi vào cõi thần tiên.

Mấy năm trước Tiêu Muội nói dãy nhà trệt ở bên cạnh trường học đã bị tháo dỡ rồi, gần trường Trung học số 11 là khu quan trọng để xây dựng cảnh quan đô thị chính của thành phố, mà bây giờ đã thành vành đai xanh và công viên miễn phí, quán nhỏ ngày xưa không biết đã dọn đi đâu?

...

Lúc Tống Thu Hàn về nhà, dì Thượng vẫn chưa ngủ.

Anh đứng trước cửa thay giày, trên vai còn khoác chiếc túi vải kia, khoé miệng nhếch lên, tâm trạng rất tốt.

Dì Thượng cũng không hỏi, bởi vì có hỏi anh cũng không nói. Chỉ thấy anh lấy một cái bình ra, dĩ nhiên dì Thượng có thể nhận ra cái bình đó, nó được anh đặt làm ở Nhật Bản, là cái bình nước mà anh không cho bất cứ ai chạm vào. Tống Thu Hàn rửa sạch cái bình, sau đó đi rót ly nước ấm. Thấy dì Thượng nhìn mình bằng ánh mắt thích thú, anh đã biết dì Thượng đang tò mò.

Nhưng Tống Thu Hàn không chịu nói gì, chỉ dựa vào ghế sô pha, khép hờ mắt.

Cuối cùng dì Thượng cũng không nhịn được, chỉ vào cái cổ đỏ ửng của anh: "Uống rượu à? Uống không ít đấy nhỉ."

"Dạ." Tống Thu Hàn đáp một tiếng, anh vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn. Không biết tại sao, mấy lần đi ăn với Lâm Xuân Nhi này, anh cứ cảm thấy chưa thỏa mãn. Làm thế nào mới thấy thỏa mãn đây? Anh cũng không thể nói rõ.

"Uống rượu với ai đó?" Dì Thượng lại hỏi.

"Lâm Xuân Nhi."

"Ồ ồ ồ ồ!" Dì Thượng mỉm cười: "Lâm Xuân Nhi rất thú vị. Uống rượu với con bé chắc vui lắm nhỉ, dì Thượng còn mong sau này con sẽ đi chơi với con bé nhiều hơn nữa, không chừng con có thể cởi mở hơn một chút." Dì Thượng rất đau lòng cho Tống Thu Hàn. Bây giờ tính ra cũng hơn mười hai năm rồi, năm đó, kể từ lúc mẹ của anh qua đời, anh như trở thành một người khác, mấy năm nay càng thêm ít nói kiệm lời. Hôm đó những bạn học kia đến nhà, Tống Thu Hàn viết rõ hai chữ vui mừng lên trên mặt.

Giống hệt như bây giờ, tuy rằng anh không nói, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên.

Tống Thu Hàn cười cười với dì Thượng, cầm bình nước của anh quay về phòng. Đến khi thu dọn xong mới nhớ ra phải nói một tiếng với Lâm Xuân Nhi, thế là anh bèn gửi tin nhắn cho cô: "Tớ về đến nhà rồi."

Lúc này Lâm Xuân Nhi đang thu xếp hành lý, nghe thấy điện thoại di động reo lên, cầm lên thì thấy là Tống Thu Hàn nhắn tin nói mình đã về đến nhà. Nhớ ra anh nói muốn cô dẫn anh đi sạc pin, cô bèn nói: "Đến nhà là tốt rồi. Lo mà tiết kiệm tiền đi, đợi tớ trở về tớ sẽ dẫn cậu đi sạc pin một chuyến năm ngàn tệ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!