Ba giờ sáng, Tống Thu Hàn trở về nhà. Anh nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thấy Lâm Xuân Nhi để lại cho mình một ngọn đèn nhỏ ban đêm được thắp sáng nơi bậc thềm. Anh khẽ đặt hành lý xuống đất, cẩn thận cởi giày từng chút một, sau đó bước vào phòng tắm.
Bên ngoài phòng tắm đã đặt sẵn quần áo và khăn, đều là đồ Lâm Xuân Nhi chuẩn bị cho anh. Nhìn kỹ còn thấy trên quần áo ngủ dán thêm tờ ghi chú: "Nếu anh đói bụng thì em có để bánh bao hấp buổi tối trong nhà bếp." Khóe miệng Tống Thu Hàn khẽ cong lên, cô còn có thời gian hấp bánh bao nữa chứ, quả thật đã vất vả rồi.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Anh nhanh chóng rửa mặt tắm rửa, đi vào bếp ăn thử một chiếc bánh bao, bánh không nguội, có lẽ trước khi ngủ cô đã hấp lại lần nữa, ăn xong anh đánh răng rồi mới vào phòng ngủ, nhẹ nhàng bước lên giường.
Một bên giường hơi trầm xuống, anh dừng lại, sau đó dựa gần về phía Lâm Xuân Nhi, trong giấc ngủ, cô vô thức dời người dán vào ngực anh, rồi tiếp tục bình yên say giấc.
Khi anh mở mắt ra, trời đã gần giữa trưa, Lâm Xuân Nhi cất tiếng: "Chào buổi sáng." Giọng cô khàn đặc, Tống Thu Hàn đặt tay lên trán cô, nóng như này, xem ra nữ chiến sĩ đã đổ bệnh rồi.
"Em bị ngốc hay gì thế? Không biết mình bị ốm rồi à?" Tống Thu Hàn hơi giận, đi xuống giường đun nước nấu cháo sau đó quay trở lại giường hỏi cô: "Giờ em thấy thế nào rồi? Hửm?"
"Đầu choáng, họng đau, lạnh." Lâm Xuân Nhi nói xong còn ho khan hai tiếng, nhìn trông rất đáng thương.
Tống Thu Hàn trừng mắt liếc cô, sau đó quay đi rót cốc nước ấm, nhìn cô uống từng ngụm nhỏ cho tới khi hết. Chờ cháo chín thì lại nhìn cô ăn cháo, sau đó nhìn cô uống thuốc. Một chuỗi hành động diễn ra vô cùng thuần thục, là kinh nghiệm được anh đúc rút sau bao tháng ngày chăm sóc Lâm Xuân Nhi, cũng là thứ khiến anh hết sức tự hào.
Lâm Xuân Nhi mượn lý do ốm đau để ăn vạ trên giường, lúc thì Tống Thu Hàn ơi em khát, lúc thì Tống Thu Hàn ơi em muốn ăn trái cây, lúc thì Tống Thu Hàn ơi em đói bụng, cứ Tống Thu Hàn Tống Thu Hàn không dứt, sai Tống Thu Hàn xoay vòng như con quay. Tống Thu Hàn không hề tức giận vì chuyện này, ngược lại nếu quá mười phút không thấy Lâm Xuân Nhi gọi mình, anh còn hỏi: "Em có muốn uống nước không? Có muốn ăn hoa quả không?" Mọi tính khí tốt đẹp của anh đều dành cho cô.
Thấy Lâm Xuân Nhi sụt sịt, Tống Thu Hàn lấy hai tờ khăn giấy nhẹ nhàng dán lên cánh mũi cô: "Xì." Động tác nhẹ tới mấy vẫn khiến đầu mũi hơi đỏ, trông hơi đáng thương.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
"Tuần trước không ngủ tử tế đúng không? Còn đạp xe đi làm?" Tống Thu Hàn hỏi cô.
"Em ngủ đàng hoàng mà, cũng không đạp xe đi đâu hết." Lâm Xuân Nhi chột dạ trả lời.
"Giấc ngủ rất quan trọng, còn vóc dáng thì không cần quá bận tâm như thế." Tống Thu Hàn trèo lên giường đắp chăn cho cô, đầu ngón tay dừng ở chóp mũi người trước mặt: "Đông tới rồi, em đừng đạp xe đi làm nữa, có lúc đường vừa trơn vừa lạnh, anh đi công tác cứ lo em bị ngã."
Lâm Xuân Nhi gật đầu qua loa: "Được được được."
"Lát nữa anh sẽ khóa xe em lại." Tống Thu Hàn vô cùng nghiêm túc: "Mùa đông không được đạp xe nữa." Thấy Lâm Xuân Nhi muốn nói gì đó, anh lại nhẹ giọng nói thêm một câu: "Nghe lời anh."
Câu "nghe lời anh" này dịu dàng như đang dỗ trẻ con, khiến Lâm Xuân Nhi lập tức từ bỏ việc kháng cự: "Được rồi, mùa đông này em sẽ chăm chỉ vỗ béo, hai tháng nữa đón năm mới làm thịt là vừa đẹp."
"Nói hươu nói vượn." Tống Thu Hàn nở nụ cười: "Nuôi đến sang năm mới thịt."
Hai người cười đùa một lúc, chuông cửa vang lên. Tống Thu Hàn đứng dậy mở cửa, Tiêu Muội ưỡn bụng đi vào: "Mệt chết đi được."
Lâm Xuân Nhi nghe thấy giọng của Tiêu Muội thì vội nói: "Cậu đừng vào đây, tránh xa tớ ra, tớ bị cảm, nhỡ lây sang cậu mà cậu thì không được uống thuốc. Hay là hai người về luôn bây giờ đi!"
"Tớ không về đấy!" Tiêu Muội bất mãn, đứng trong phòng khách kháng nghị.
Trần Khoan Niên đứng ở cửa phòng ngủ, thấy cái mũi đỏ của Lâm Xuân Nhi thì bật cười thành tiếng: "Đáng đời, cậu cũng có ngày hôm nay. Lần trước tớ bị bệnh cậu đã nói cái gì? Nói thân thể tớ yếu ớt, giờ cậu soi gương mà nhìn lại cái dáng vẻ xấu xí lúc này của mình đi!"
"Hai người lại cãi nhau nữa rồi." Tiêu Muội cũng đi tới cửa, Lâm Xuân Nhi thấy vậy vội vàng giơ tay lên: "Cậu đừng tới đây!"
Tiêu Muội ôm bụng cười thành tiếng: "Được rồi, tớ không tới. Bọn tớ mang nhiều hải sản tới lắm, tớ đang phải bồi bổ cho thật tốt, nếu không chẳng có sức mà sinh."
Lâm Xuân Nhi gật đầu, người khác mang thai đều béo lên rất nhiều, còn cô ấy trừ việc bụng to ra thì tay chân vẫn nhỏ tí, cả người trông vô cùng héo hon.
"Cậu bị ốm thì nằm yên đi, ba người bọn tớ ăn ở bên ngoài, cho cậu ngửi chút hương vị là được rồi." Trần Khoan Niên nháy mắt với cô.
Tống Thu Hàn không nhìn nổi nữa: "Đừng bắt nạt bọn tôi, nóng máu lên là đuổi cậu đi luôn đấy." Anh đẩy Trần Khoan Niên vào bếp: "Cậu đi nấu cơm đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!