-Ông đã gặp Bà Lưu chưa?
-Dạ thưa rồi ạ.
-Tốt, sắp tới Lưu Đông sẽ có biến động, hãy chuản bị rút khoản dự trữ bệ Macau về, chúng ta sắp phải dùng tới nó rồi.
-Tôi biết rồi thưa chủ tịch.
-Tiện thể, tìm hiểu cho tôi về nguồn hàng nhập khẩu của Lưu Đông, mặt
hàng hương liệu và phụ gia, tìm hiểu thật kỹ nhất là suất sứ và chất
lượng.
-Vâng thưa chủ tịch.
Vị thư ký già ra khỏi phòng, lúc này An Ninh mới đặt được bút xuống. Cô
nghĩ về Thiên Bảo, cả buổi tối nay cô chẳng làm được việc gì, ánh mắt
Thiên Bảo nhìn cô hồi sáng khiến giờ tim cô vẫn đập mạnh. Vì phải thể
hiện sự tự tin của mình, cô bắt buộc phải nhìn thẳng vào mắt anh. Đó là
điều khó khăn với An Ninh từ xưa tới nay. Cô cũng không biết từ khi nào
cậu lại trở nên đẹp đến vậy, nét đẹp sắc cạnh, nét đẹp quyến rũ, nét đẹp chững chạc. Đôi mắt nhỏ nhưng dài và cong, gò má cao nhưng phần hốc má
đầy đặn, cả chiếc mũi cao thanh tú, giọng nói cũng thật cuốn hút. An
Ninh đã phải rất quyết tâm mới tới được công ty của Thiên Bảo, cô cũng
không muốn đối đầu với bà Lưu vì làm như vậy cả Thiên Thành và Thiên Bảo đều khó xử, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, những gì cô phải chịu đựng bắt cô
phải làm như vậy.
Thiên Thành không tham gia vào kinh doanh nên cậu ấy
sẽ không bị ảnh hưởng nhiều nhưng Thiên Bảo đang quản lý một chinh nhánh của Lưu Đông, việc báo trước cho cậu sẽ giúp cậu tìm các đối phó để
công ty của cậu chịu tổn thất ít nhất và hơn hết cũng giúp cậu chuẩn bị
tinh thần.
Một tuần trôi qua tất cả đều im hơi lặng tiếng, An Ninh vẫn tiếp tục kế
hoạch của mình một cách bí mật, cô cũng không tới gặp Thiên Bảo và cậu
cũng chẳng có liên lạc gì với cô. Thiên Thành đang ở nước ngoài, thỉnh
thoảng cậu cũng gọi điện hỏi thăm và luôn nhắc nhở An Ninh phải giữ gìn
sức khỏe.
Mới chỉ một tuần mà An Ninh không còn nhận ra mình trong gương, so với
mọt tuần trước, An Ninh đang đứng trong gương đã quá gầy và hốc hác,
công việc bận bù đầu khiến cô ăn uống thất thường, thường xuyên không
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!