Cả dọc đường đi Thiên Bảo không nói một lời nào, cậu lái xe bằng một taycòn một tay tựa lên phía cửa sổ suy nghĩ điều gì đó. Hạ Du nhìn cậu rồicũng lặng im, cô không muốn làm phiền lúc cậu suy nghĩ nhưng không khícàng lúc càng trở lên lạ lùng.
-Cho em xuống đây là được rồi.
-Hạ Du bất chợt đề nghị.
Cậu đỗ xe vào sát lề đường, Hạ Du ngồi im trên xe, cô không nói gì, cũng không có ý định xuống xe. Thiên Bảo vẫn không mảy may để ý đến thái độcủa cô. Hạ Du lấy trong túi ra một tờ giấy, cô viết lên đó điều gì rồinhét vào tay Thiên Bảo. Xong xuôi cô bước xuống xe và không quên đóngcánh cửa lại.
Thiên Bảo vẫn không nhìn theo Hạ Du, cậu vội phóng xeđi…được một đoạn dài cậu mới sự nhận ra Hạ Du đã xuống xe từ lúc nào.
Đỗ xe vào lề đường, phát hiện ra tờ giấy trong tay, cậu mở tờ giấy ra…dòngchữ ngay ngắn được viết trên tờ giấy
"Khi nào anh suy nghĩ xong chuyệnrồi gọi cho em nhé".
Cậu ngả đầu ra ghế, tay đặt lên trán…Cậu đang làm gì vậy? Chỉ vì một AnNinh mà giờ đây cậu không hiểu mình đang làm gì… An Ninh chỉ thoáng xuất hiện trước mặt cậu, mà cậu đã như vậy…Sức mạnh của An Ninh quá lớn, liều thuốc độc ấy tưởng chừng như đã ngưng lại trong tim cậu nhưng giờnó khiến cậu biến thành một kẻ tồi tệ.
Nhấc điện thoại lên gọi cho Hạ Du…cô không nhấc máy. Có lẽ cô rất giận, cũng đúng, nếu là cậu, cậu cũng sẽ giận như vậy. Ngồi cạnh một kẻ khôngđể ý đến mình, đi chơi cùng nhau mà như đi cùng một khúc gỗ…chẳng khácgì tra tấn.
Cậu đặt tờ giấy vào trong ngăn để đồ của xe rồi lại lao vútvề phía đường lớn đông đúc.
An Ninh đang ngồi trầm ngâm bên ghế lái phụ, cô cắn chặt lấy ngón trỏcòn đôi mắt thì rủ xuống. Thiên Thành có thể nhìn thấy ngấn lệ đang đọng trong đôi mắt trong suốt đẹp mê hồn ấy. Cô không biết rằng, điểm đẹpnhất trên gương mặt mình là đôi mắt sao?
Đôi mắt ấy không biết đã baonhiêu lần khiến cậu mất bình tĩnh, biến cậu từ một con người này trởthành một con người khác, biến cậu từ một kẻ lạnh lùng kiêu ngạo thànhmột kẻ si tình cuồng loạn.
Cậu ra sức giúp cô chữa lành vết thương nhưng chỉ cần hình bóng của Thiên Bảo thoáng qua trước mặt, mọi thứ lại trởlại vị trí ban đầu.
Cô và Thiên Bảo giống như chiếc ổ khóa và chiếc chìa khóa, chiếc ổ khóa có thể có nhiều chiếc chìa khác nhau nhưng chìa khóa chỉ mở được một ổ khóa, nó có bị han gỉ lay gãy hỏng đi chăng nữa…khiđược sửa lại, nó sẽ vẫn chỉ mở được cái ổ khóa đó.
Ông trời thật bấtcông với cậu.
Bất chợt An Ninh quay về phía cửa sổ rồi kéo tấm kính xuống, ngoài trờimưa nhẹ lành lạnh. Dòng lệ đọng trên khóe mắt cuối cùng cũng chảy xuốnghòa vào làn mưa mỏng đọng lại trên gương mặt.
Gương mặt cô vẫn sáng bừng lên mặc dù nó đang trầm lặng, đối với Thiên Thành, lúc nào cô cũng rạng ngời, giống như ánh mặt trời chói lòa làm mờ mắt. Đôi môi nhỏ xinh, làn da trằng ngần, mái tóc ngang vai hơi lung tung và đôi hàng mi đen rậmlạp.
Nếu như có kiếp sau, nhất định cậu sẽ đến trước Thiên Bảo để cóđược cô.
-Cho em dừng ở đây là được rồi, khách sạn của em ở phía trước rồi.
-Cô bất giác cất tiếng nói khiến cậu trở về thực tại.
-Để anh đưa em vào đại sảnh, ngoài trời đang mưa mà em.
-Cậu nói bằng giọng dịu dàng đầy lo lắng.
-Cảm ơn anh, nhưng em muốn đi bộ vào trong.
Cậu thừa hiểu tính ngang ngạnh của cô, nếu cậu không dừng xe, không biết chừng cô lại mở cửa tự nhảy xuống cũng nên…Vì vậy, cậu đành chấp nhậnđể cô đi bộ từ đây. Cậu đỗ xe sát vào lề đường, rồi vội vàng xuống xe mở cốp đưa cho cô chiếc ô.
-Đừng để bị dính mưa nhé, hãy nghỉ ngơi đi, mai anh sẽ gọi cho em.
An Ninh nhận chiếc ô từ tay cậu, đó là một chiếc ô lớn trong suốt, cóthể nhìn thấy từng hạt mưa bay nhẹ trên đầu và rơi xuống ô nghe rào rạo. Chiếc xe của Thiên Thành đã đi khuất tầm nhìn của cô. Lúc này, cô bướcđi theo hướng ngược lại của khách sạn, bỗng nhiên cô không muốn trở vềkhách sạn sớm.
Cô dừng chân trước cửa một quán bar nhỏ, tiếng nhạc xậpxình từ bên trong vọng ra khiến An Ninh thấy hơi sợ. Từ trước tới nay, cô chưa bao giờ nghĩ được rằng mình sẽ tự thân đi vào những trốn trụylạc như vậy. An Ninh là người hòa nhã, nhẹ nhàng, ưa cái giản dị thanhđạm.
Nơi bay nhảy thác loạn luôn là trốn hư hỏng trong mắt cô. Nhưng hôm nay cô sẽ bước chân vào đó, tối nay cô muốn là một cô gái hư hỏng.
Cô bước vào quán bar và chọn ình một góc khuất nhỏ yên ắng và ítngười nhất, nơi đây là phần bên trong nên thường chỉ có các đôi muốn tìm chỗ tối hoặc những người bàn công chuyện làm ăn mờ ám mới tìm những chỗ xó xỉnh như vậy.
-Chị dùng gì ah?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!