Chương 41: (Vô Đề)

Cậu gọi điện cho An Ninh ngay khi bước chân xuống sân bay. Hôm nay là ngàycô tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của tập đoàn M, cậu cần phải có mặtkhi cô bước ra khỏi phòng hội nghị. Một bó hoa lớn sẽ giúp cô cảm thấyvui vẻ hơn. Chưa bao giờ cậu cảm thấy hạnh phúc như lúc này.

Vài thángtrở lại đây, An Ninh dường như trở thành một con người khác. Cô vẫn bậnbịu với công việc nhưng cách nói truyện cũng như mọi thứ xung quanh côđều thay đổi, thoải mái hơn. Dường như cái quyết tâm quên đi quá khứ của cô đã có tác dụng.

Cô không còn để ảnh của Thiên Bảo trong ví, cũngkhông còn uống rượu rồi ngồi khóc một mình như trước…

-Thiên Thành…

-Tiếng An Ninh gọi khiến cậu bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.

-Xong rồi ah, chúc mừng em.

-Cậu đưa bó hoa ra trước mặt An Ninh , đó là một bó hồng đỏ rực và thơm ngát.

-Cảm ơn…

-Mọi chuyện tốt đẹp chứ?

Không có gì sai sót chứ.

-Uhm…em đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng mà, sai sót sao được.

-Đúng là An Ninh, lúc nào cũng rất suất sắc. Em đói chưa? Để anh mời em món gì đó nhé.

-Em chưa đói, chúng ta đi dạo một lát được không? Lâu lắm rồi em chưa ngắm đường phố.

-Được thôi, đợi anh ở đây, anh đi lấy xe.

Cô đợi anh ở đại sảnh của công ty, đã lâu lắm rồi cô không nhìn ngắm phố phường như vậy. So với ngắm nhìn mọi thứ qua lớp kính dày của văn phòng thì nhìn ngắm như vậy thích hơn nhiều.

Bim…bim…

-Đi thôi An Ninh.

-Cậu đõ xe trước mặt An Ninh rồi gọi lớn.

Cô mỉm cười bước vào trong xe, cậu cẩn thận mở cửa xe rồi thắt dây an toàn cho cô…

-Chúng ta sẽ đi dạo một lát, khi nào em đói thì nói cho anh biết nhé, anh không muốn nhìn thấy một cô gái cười gượng gạo với một cái bụng đóimeo đâu…

-Cậu cười lém lỉnh.

Cậu lái xe tới một công viên nhỏ vắng người ở ngoại ô, cậu dừng xe lại quay sang hỏi An Ninh.

-Em có muốn uống chút gì không? Café hay gì đó…

-Café là được rồi…

-Cô mỉm cười nhẹ nhàng.

Không gian yên ắng, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc qua các kẽ lá. Thời tiết cũng thay đổi thật nhanh, nó không như con người, hômnay lá vẫn xanh, ngày mai có thể đã vàng úa lìa khỏi cành.

Mới hôm trước vẫn còn nóng nực nhưng chỉ cần sau một trận mưa lớn, mọi thứ có thể trở nên lạnh lẽo ảm đạm, thời tiết thật nhanh. Con tình cảm của con ngườilại không như vậy, nó có thể kéo dài một năm, vài năm nhưng cũng có thểlà mãi mãi.

Nó có thể úa tàn như lá, cũng có thể thay đổi chỉ sau mộtsóng gió nào đó như một trận mưa rào đầu mùa. Nhưng nó vẫn mãi là nó, nó vẫn mãi là tình cảm dành ột người nhất định chứ không thay đổi như thời tiết. Giá như tình cảm con người cũng như thời tiết, cũng thay đổi trong chốc lát thì tốt biết mấy.

-Café của em đây.

- Cậu đưa tách café ra trước mặt An Ninh khiến cô hơi giật mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!