Chương 33: (Vô Đề)

Trong phòng kín tại một khách sạn sang trọng.

-Chào ông.

-Chào cậu.

Hai vị giám đốc bắt tay nhau rồi cùng ngồi xuống.

-Hôm nay ông cũng tới một mình, dường như ông luôn tự mình làm mọi việc.

-Cậu nhấp môt ngụm rượu nhỏ trong lúc hỏi ông giám đốc.

-Ai mà chẳng cần có trợ thủ, tôi cũng không ngoại lệ, chỉ lát nữa thôi, cô ấy sẽ tới đây, cô ấy đang giúp tôi vài việc.

Cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn diễn ra tốt đẹp trong lúc dùng bữatrưa và đợi An Ninh tới. Cậu xin phép ông giám đốc ra ngoài một lát đểnghe điện thoại…Đi ngang qua đại sảnh cậu bất chợt đâu phải một cô gái, đống giấy tờ trên tay cô rớt xuống sàn tung tóe

…………..

-Xin lỗi, tôi không chú ý….

-Người đàn ông va phải cô dường như đnag nghe điện thoại nên không để ý những lời cô nói. Anh ta chỉ lặng lẽ nhặt vội xấp tài liệu lên đưa cho cô rồi đi nhanh về phía cuối sảnh.

Cái dáng từ đằng sau ấy thật quen thuộc, đôi chân dài, dáng đi vội vàng đó đã quáquen thuộc với cô. Hai năm qua cô vẫn không thể nào quên được nó.

Cộc…cộc…..

Cô gõ cửa phòng rồi bước vào, ông giám đốc đang ngồi đối diện với một vị khách. Cô cúi chào vị khách và được ông giám đốc giới thiệu là thư kýcủa giám đốc bên đối tác. Cô bắt tay vị thư ký rồi trao tập tài liệu cho ông giám đốc.

-Xin lỗi mọi người, do đường tắc nên tối tới hơi muộn.

-Không sao, mọi thứ vẫn chưa bắt đầu mà – Vị thư ký thoải mái nói.

-Cô có muốn dùng gì không An Ninh, cậu giám đốc vừa ra ngoài có chút chuyện, tôi gọi cho cô một tách cacao nóng nhé.

Ông giám đốc luôn rất hiểu cô, hai năm qua nếu không có ông cưu mang cô, coi cô như con gái thì giờ đây không biết cô ra sao.

Mọi sở thích cũngnhư tích cách của cô ông điều hiểu rõ và cô cũng vậy, đối với cô ôngkhông chỉ là ân nhân mà ông còn giống như một người chú, một người chahết mực chăm sóc đứa con gái yếu ớt của mình.

Vợ ông đã qua đời từ rấtlâu, ông không có con cái cũng như người thân, ông gặp AN Ninh và bắtđầu coi cô như người thân duy nhất của mình.

Cô chăm sóc ông, giúp ôngmọi thứ trong cuộc sống, sắp xếp lịch làm việc và thời gian biểu cuộcsống hàng ngày giúp ông, ông cũng vậy, ông giúp AN Ninh học hỏi mọi thứtrong công việc, lắng nghe mọi tâm sự về cuộc sống cũng như cuộc đờisóng gió của cô.

Cô thật sự cảm kích và biết ơn về những gì ông đã làmcho cô.

-Vâng, vậy cũng được ạ. – Cô gật đầu đồng ý.

-Xin lỗi mọi người, tôi đã nghe điện thoại khá lâu.

-Cánh cửa đẩy ra, cậu hai bước vào.

Cậu sững người khi nhìn thấy người đang ngồi cạnh ông giám đốc. Gươngmặt đã hai năm liền cậu tìm kiếm. Cậu không tin rằng mình lại nhìn thấygương mặt đó trong hoàn cảnh này.

An Ninh nhìn thấy cậu bước vào, hình dáng mà hai năm qua vẫn luôn in đậm trong trí óc cô đang đứng trước mắt cô lúc này. Cậu vẫn vậy, vẫn phongđọ như hai năm về trước. Cảm xúc lại dâng lên trong lòng, dâng lên tộtđộ, cái cảm giác ô nhục của cái đêm ấy lại ùa về khiến cô không thể kìmnén cảm xúc.

-Ngồi xuống đi chứ cậu Thiên Bảo, giới thiệu với cậu đây là cô Quách An Ninh, thư ký của tôi.

An Ninh không giám ngẩng mặt lên nhìn cậu. Cô muốn giữ lấy sự túc giậnvà căm hận của mình sau những gì cậu đã gây ra cho cô. An Ninh ngồi imchỉ lặng gật đầu xã giao một cái rồi lại tập trung vào tách cacao nóngtrên bàn.

-Không ngờ ông lại có cô thư ký xinh như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!