Trong không khí tấp nập chuẩn bị đón lễ giáng sinh của Tokyo đông đúc, AnNinh ngơ ngác đi qua các phố phường, mọi thứ đều rất lộng lẫy và nguynga.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ được thấy những thứ đẹp như vậy, cuộc sống chỉ gói gọn trong căn nhà nhỏ ấm cũng cùng cha mẹ hay ngôitrường quản gia nguy nga lạnh lẽo của Lưu gia…Cô lặng lẽ ngắm nhìn dòngngười ngược xuôi đắm chìm trong hạnh phúc của một mùa giáng sinh…nhữngđôi yêu nhau ôm hôn nhau tự nhiên trên đường phố, An Ninh đặt tay lênmôi mình, cái cảm giác được hôn thế nào nhỉ?
Lắc đầu cho xua tam những ý nghĩ đó. An Ninh bước vào trung tâm mua sắm, chọn cho cô ba một bộ đồngủ thật đẹp và đắt tiền, cô cũng chon ình một chiếc khăn thật đẹpvà cũng dùng tiền của mình mua tặng cậu hai một chiếc khăn. Gói xongquà, cô không quên mua Humberger cho cậu hai….
Ngoài trời càng lúc cànglạnh, các con đường dần đông hơn…mọi thứ đều thu hút An Ninh, nhưng cũng đã đến lúc cô phải trở về, cậu hai đang đợi cô ở khách sạn.
An Ninh đẩy nhẹ cửa phòng bước vào, cậu hai vẫn đang ngủ. Cô đặt ly sữa và humbeger lên bàn rồi lại gọi cậu hai dậy.
-Cậu hai…. đồ ăn của cậu tôi đã mua về rồi…cậu dậy ăn đi.
Cậu hai cựa mình, trên gương mặt cậu lấm tấm mồ hôi. An Ninh đặt tay lên trán cậu…đầu cậu nóng như lửa…
-Cậu hai…cậu sao thế…?
-An Ninh lay cậu hai dậy…
Gương mặt cậu tái nhợt đi, mồ hôi đổ ra nhiều hơn và hơi thở gấp hơn…
-Tôi không sao đâu, lấy cho tôi cốc nước…
-Cậu hai mở mắt, giọng nói yếu ớt…
An Ninh vội lấy cho cậu hai cốc nước….
-Đây, nước của cậu đây…
-Cậu hai đón lấy
-Tôi xin lỗi cậu, cậu ốm mà tôi không biết, tôi thật sơ ý, xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên đi quá lâu như vậy…
-An Ninh vừa nói vừa khóc….
Nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má An Ninh…. cậu không khỏingỡ ngàng…Người cậu yêu trước kia cũng đã từng khóc như thế, luôn lặnglẽ khóc bên cạnh cậu, còn cậu chỉ biết đứng nhìn, nhìn theo cái bóng bénhỏ đang dần xa cậu mà không thể làm gì khác.
Nhưng lần này sẽ khôngthế, cậu không thể để bất kỳ người con gái nào khóc vì cậu nữa…nhất lạilà An Ninh, người mà ngày lúc này đây cậu muốn ôm chặt vào lòng.
-Đừng khóc, tôi không sao thật mà,….. Humberger của tôi đâu?
-Cậu hai an ủi An Ninh…
An Ninh vội lấy chiếc Humberger trên bàn, cô đưa nó cho cậu hai…
-Của cậu đây, để tôi đi lấy nước, phải đắp khăn lên trán…
-An Ninh bối rối…
Sau khi cho cậu hai uống thuốc, cô cẩn thận đắp khăn lên trán cậu rồi lau tay và vùng cổ cho cậu…Đột nhiên cậu nắm lấy tay cô…
-Xem này, tay cô lạnh cóng như vậy rồi…
Cậu cầm tay cô đút vào trong chăn và nắm chặt nó…
-Thưa cậu, tôi không sao đâu….
-An Ninh rụt tay lại…Nhưng bị cậu giữ lại…
-Để yên một lát đi, khi nào nó ấm trở lại thì tôi sẽ thả tay cô ra….
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!