Edit & Beta: Yuki
_________
Thấy không khí căng thẳng ngột ngạt, ánh mắt Bùi Quân lại chuyển đến ngón tay tôi, hỏi: Tay bị sao thế?
"Bất cẩn cắt trúng thôi."
Vô dụng.
...
Bỏ đi, hắn là cấp trên, tôi không được chửi.
Tôi chưa kịp rời đi thì Bùi Quân đã nhấn chuông báo đầu giường, trợ lý Trình đẩy cửa bước vào, Tổ trưởng cần gì ạ?
"Gọi bác sĩ đến xử lý."
Hắn liếc nhìn tay tôi rồi lại dời mắt xuống đôi dép lê trên chân,
"Mua thêm đôi giày trông được một chút, size 7."
Rõ.
"Không cần phiền vậy đâu..." Tôi phát mệt với hắn rồi.
Không phải hắn ghét tôi lắm à?
Dù gì tôi cũng từng ra chiến trường, chỉ vì cắt trúng tay mà gọi cả bác sĩ thì có hơi khinh người đấy.
Hắn mặc nhiên phớt lờ lời tôi nói.
Hai phút sau bác sĩ bước vào, nhìn thử bệnh nhân mới của mình...! vết thương dài 1.5cm sâu 0.2cm, cạn lời thật.
Anh đùa tôi đấy à?
Cậu bác sĩ trẻ dường như rất thân với Bùi Quân,
"Tôi đến trễ tí chắc nó tự lành luôn mất."
Cậu ấy là Omega. Bùi Quân vẫn bình thản, chẳng mảy may nhận thấy vấn đề ở mình,
"Cơ chế đông máu của Omega không tốt, còn có khả năng để lại sẹo."
——Nữa rồi, cứ phải nhấn mạnh tôi là Omega bằng được.
Tuy có hơi bối rối nhưng cậu ta chỉ đành bất lực đáp: ... rồi rồi rồi.
Tôi ngồi trên sô pha, quan sát đôi tay lý ra nên cầm dao mổ giờ đây phải sát khuẩn, bôi thuốc rồi băng bó cho tôi.
Dán cái băng cá nhân lên là xong, phí mất năm phút cuộc đời.
Rảnh rỗi sinh nông nổi đúng nghĩa.
Giờ tôi chẳng thể đi đâu, đành ngồi lại đó chờ.
Không biết bao giờ trợ lý Trình mới quay lại, đường đường là cán bộ mà bị Bùi Quân đày đọa như osin sai vặt.
Cái tên Bùi Quân này mới ngày đầu đến tổ đã kiêu căng ngạo mạn, khiến người khác vừa nhìn đã ghét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!