Chương 26: Bạn Bè Luôn Ở Bên Cạnh

Thanh Phong dắt xe đi ra cổng một lúc rồi mới thấy Kei chậm chạp đi ra, nhìn lên phòng Lucy, đèn đã tắt, cậu quay sang thẩy cho Kei chiếc nón bảo hiểm, thở dài:

-Lucy sao rồi?

-Chắc là ngủ rồi.

-Để cô ấy một mình có sao không. Tớ sợ cô ấy sẽ không chịu nổi cú sốc này đâu…Thanh Phong đưa đôi mắt lo lắng nhìn Kei, quả thật cậu không thể ngờ được một cô bé vô tư, hiền lành như Lucy lại có lúc phải trải qua những chuyện như thế này.

-Không sao đâu. Lucy mạnh mẽ lắm, cô ấy sẽ ổn thôi. Có điều bây giờ cô ấy cần được yên tĩnh, chúng ta nên đi về thôi.

Chiếc mô tô phóng vụt đi. Lúc này đã hơn 3h00 sáng, bầu trời lấp lánh những ánh sao khuya, từng cơn gió trở nên rét buốt, cái rét của mùa đông vẫn còn dai dẳng mãi chưa dứt. Ở trong căn phòng tối nhìn ra, có một ánh mắt vô hồn vẫn ngước lên bầu trời xa thẳm…

6h30.

Mặc dù mặt trời đã cố len lõi qua những đám mây u ám nhưng quang cảnh vẫn còn mờ mờ, ảo ảo trong sương mù. Chuông nhà thờ đã vang lên những âm thanh quen thuộc, chưa ai muốn ra khỏi phòng cả, cảm giác ấm áp của chăn nệm như muốn giữ chặt lấy người ta trên giường. Một chiếc mô tô đen đỏ lao vút trong màn sương mù dày đặc, đến ngôi nhà quen thuộc thì nó rẽ vào thẳng trong sân.

Kei bước vào nhà, trên mặt cậu còn một miếng băng cá nhân dán chặt vì vết xước do con dao của Sadis phóng qua. Suốt cả đêm qua cậu không tài nào ngủ được, không chỉ vì phải giải quyết rắc rối đã xảy ra trong buổi tiệc mà cậu còn lo lắng cho Lucy nữa. Thật may là ông nhà báo trợ lí của chú Khánh đã thoát chết, dù vẫn đang nằm trong bệnh viện nhưng đám thuộc hạ của Hải Dương cũng không dám manh động nữa, vấn đề bây giờ là Lucy…Dù muốn cho Lucy được yên tĩnh một mình nhưng Kei vẫn rất lo cho cô bé, không biết tâm trạng Lucy giờ đã ổn định chưa, mới sáng sớm cậu đã phóng vội tới đây rồi. Nhưng xem ra Lucy vẫn còn ngủ. Cửa phòng vẫn đóng chặt im lìm…

-Cốc cốc cốc…

Kei ở bên ngoài gõ nhẹ cửa phòng, cứ tưởng cô bé vẫn chưa dậy, Kei đang định đi xuống thì cánh cửa hơi hé mở ra, chính xác thì tối qua nó không được đóng lại. Kei nhẹ nhàng bước vào..

Và cậu giật mình khi thấy Lucy…

Cô bé vẫn ngồi yên nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh và mệt, trên người cô bé vẫn là bộ sườn xám mặc từ tối hôm qua. Kei nhăn mặt bước lại gần Lucy, cậu chống hai tay lên lưng ghế nhìn cô bé xót xa:

-Cậu đang làm gì vậy Lucy ?

Nghe tiếng Kei, cô bé giật mình ngước lên, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu ướt nước. Kei đưa tay gạt những sợi tóc vương trên mặt cô, nhìn Lucy bây giờ không còn một chút sức sống nào nữa. Đột nhiên cậu đẩy mạnh cô bé vào thành ghế, nhìn cô bằng ánh mắt xót xa pha chút giận dữ:

-Đừng nói với tớ là cả đêm qua cậu ngồi đây khóc đấy nhé. Lucy !

-Bây giờ tớ nên vui hay buồn đây Kei ?

-Sao ?

-Tớ vẫn còn người thân …Tớ không chỉ có bác Long và mẹ là ruột thịt. Tớ còn có bố, còn có anh trai nữa, bố tớ chưa chết… tớ đã gặp lại họ rồi…

-Cậu lảm nhảm gì vậy Lucy ?

-Nhưng việc đầu tiên mà họ làm cho tớ là muốn giết tớ…

-Lucy…

-Họ đã hại chết bác và mẹ tớ…

-Đủ rồi Lucy…

-Kei… có phải tại tớ mà bác Long mới bị giết, có phải tại tớ mà anh Bạch Dương bị liên lụy không ? Tại sao người đàn ông đó lại là bố tớ, tại sao ông ta lại đẩy những người thân bên cạnh tớ tới cái chết ? Chú Khánh đã nhận nuôi và coi tớ như con gái, nhưng chính người nhà của tớ lại giết chết con gái chú ấy… Tại sao lại như vậy, tại sao chỉ có Lucy là được sống trong yên bình, hạnh phúc còn mọi người lại phải hi sinh vì tớ chứ…

Lucy khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má, cả đêm qua cô bé đã thức trắng và ngồi nhớ lại tất cả những hình ảnh về bác Long và mẹ mà cô còn lưu trong đầu, cả những chuyện xảy ra tối hôm qua nữa. Nếu đây là cơn ác mộng của Lucy thì cơn ác mộng này không thể kết thúc được dù cho Lucy có thức dậy bao nhiêu lần đi nữa, cũng không có cách nào trốn chạy khỏi nó được, đầu cô bé như muốn nổ tung ra, trái tim thắt lại vì mặc cảm tội lỗi…

-Tớ không tin người đàn ông đó là bố tớ đâu. Sao ông ta lại là bố tớ được chứ ? Tớ ghét ông ta, tớ sợ ông ta lắm, nhưng chú Khánh lại khẳng định ông ấy là bố tớ…Tớ phải làm sao đây Kei?

-Đủ rồi Lucy !

Kei kéo cô bé vào lòng mình, ôm chặt, cái ôm siết đầy yêu thương và gấp gáp, như muốn xóa tan đi mọi đau khổ, dằn vặt trong trái tim người con gái bé nhỏ trước mặt mình. Nó làm cho Lucy cảm thấy ấm áp, được che chở và dựa dẫm…

-Cậu không có lỗi gì cả Lucy, cậu chỉ là kẻ vô tội bị cuốn vào ân oán của những người đi trước mà thôi, không cần phải dằn vặt bản thân như vậy nữa. Bạch Dương và chú Khánh mà thấy cậu như thế này sẽ lo lắm đó. Đừng như vậy nữa, cậu còn cuộc sống của riêng mình, không nên trói nó vào quá khứ không vui vẻ. Hãy quên tất cả đi và sống thật tốt, không phải đây là điều mà bác Long luôn mong muốn ở cậu sao ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!