Chương 16: Lời Nói Dối Của Bạch Dương

Cuối cùng buổi tối mong đợi cũng đã đến. Đang loay hoay trong bếp giúp dì Thanh nấu ăn, thì Lucy nghe tiếng Bạch Dương ở trên nhà.

-Về rồi đấy à, Bạch Dương ? Chuyến công tác thế nào rồi ?

-Rất tốt ạ ! Lucy đâu rồi chú ?

-Anh Bạch Dương !!! Cô nhóc nhảy xổ ra ôm chầm lấy Bạch Dương toe toét, trên người vẫn còn đeo chiếc tạp dề trắng.

-Anh Bạch Dương !!!!! Em nhớ anh lắm, cuối cùng em cũng được gặp lại anh rồi !

Cô nhóc cứ thế ôm chặt lấy Bạch Dương. Còn anh thì nhẹ nhàng vuốt mái tóc xõa của cô mỉm cười:

-Lucy của anh đã lớn lên nhiều rồi nhỉ, và còn rất xinh gái nữa chứ. Nhưng không biết bây giờ em còn quậy phá như hồi nhỏ không ?

-Cô bé ngoan lắm ! Suốt ngày chỉ lo học thôi. Hoàn toàn ngược lại những gì cháu đã kể với chú đó !

Nghe chú Khánh nói mà Lucy thấy nhột nhột. Không hiểu nếu chú ấy mà biết được những cuộc xung đột gần đây của cô nhóc thì còn nói như vậy được không nữa…

Bữa cơm tối hôm đó diễn ra thật vui vẻ, Bạch Dương liên tục gắp thức ăn cho Lucy y trong những bữa ăn như hồi nhỏ của hai anh em, và phải công nhận là Lucy của anh cũng háu ăn y như trước kia, thấy cô em đáng yêu không có gì thay đổi thì Bạch Dương có vẻ vui vui. Ăn tối xong anh lại xin phép gia đình chú Khánh đưa Lucy đi dạo. Hiển nhiên là chú Khánh cũng vui vẻ đồng ý rồi, 5 năm không gặp thì giữa hai anh em sẽ có khá nhiều chuyện để nói với nhau, Bạch Dương và Lucy cần có một không gian riêng để nói chuyện.

Anh đón taxi rồi đưa cô bé đi đến quán cafe tên là Mimosa trong thị trấn. Nơi đây khá là đẹp. Trong quán có những căn phòng rộng sơn màu kem, Trên mổi cái bàn trắng có đặt một lọ hoa tươi và bốn chiếc ghế mây xếp xung quanh. Đơn giản nhưng thanh lịch. Bạc Dương có lẽ là khách quen ở đây. Vừa bước vào anh đã kéo Lucy lên lầu hai, bởi trên này không những lộng gió mà ngồi trên đây còn có thể nhìn thấy hàng đèn đường sáng rực dọc bờ sông, một khung cảnh lãng mạng có lẽ dành cho những đôi tình nhân thì thích hợp hơn. Đang ngẩn ngơ nhìn dòng sông rực rỡ thì có một cô nhân viên đi lại đưa cho Bạch Dương cuốn menu tươi cười:

-Hai bạn muốn dùng gì ?

Bạch dương mỉm cười đẩy cuốn menu về phía Lucy, cô nhóc vui vẻ chọn ình một ly nước ép cà rốt rồi lại quay sang ngắm nghía xung quanh một cách thích thú.

-Một ly nước ép cà rốt và một chai Whitki nhé ! Đưa lại cuốn menu cho chị nhân viên, Bạch Dương quay sang nhìn Lucy trìu mến:

-Em thấy ở đây thế nào Lucy, em có thích gia đình chú Khánh không ?

-Ở đây vui lắm, chú Khánh và gì Thanh cũng đối xử với em rất tốt. Anh dạy ở học viện Bell Libertty lâu chưa ? Hình như ở trường anh được nhiều nữ sinh ái mộ lắm thì phải. Hôm nay em đã thấy có mấy cái đuôi xếp thành hàng dài chạy theo anh xin chết rồi…

Bạch Dương mỉm cười đưa ly rượu lên môi nhấm nháp:

-Anh mới ra trường và tới đây dạy từ đầu năm, vì em chuyển đến trễ đúng vào dịp anh đi công tác nên không biết đó thôi. Những người họ hàng không tìm tới đây làm phiền em chứ ?

-Không ! Không ai tới đây cả, dù sao em cũng đã hết khả năng lợi dụng rồi. Nhưng em cũng thấy ngạc nhiên thật đó. Không ngờ anh Bạch Dương và em lại có họ hàng xa như vậy. Thế mà trước giờ không ai chịu nói cho em biết !

-Họ hàng ? Không đâu Lucy. Anh và em không có họ hàng gì cả. Chú Khánh là bạn thân của thầy Hoàng Long chứ không có họ hàng gì với em đâu, chắc là chú ấy chưa nói cho em biết chuyện này thì phải ?

Lucy đang quay quay chiếc thìa trong ly nước, chợt ngước lên có vẻ nghĩ ngợi khi nghe Bạch Dương nói điều này. Thế mà cô bé cứ tưởng hai người có họ hàng chứ…

-Anh và chú Khánh đã đi tìm em rất lâu rồi. Mãi đến bây giờ những người họ hàng đó mới chịu giao lại em cho chúng tôi ! Khoảng thời gian qua em đã chịu khổ nhiều quá rồi, anh là học trò duy nhất của thầy Long, vậy mà khi thầy ấy mất anh lại không thể giúp gì được cho em. Anh thật có lỗi quá !

Bạch Dương nhìn Lucy có vẻ đượm buồn. Cặp kiếng trên mắt anh gặp ánh sáng đèn điện trong phòng trở nên xanh biếc, bây giờ thì Lucy mới có cơ hội hỏi về những thắc mắc của mình, cô nhóc nhìn lên nghiêm túc:

-Không sao đâu, anh đừng bận tâm chuyện đó…. Nhưng mà Bạch Dương… Anh có biết tại sao bác Long bị người ta giết, và ai đã giết bác ấy không ?

Nghe Lucy hỏi. Bạc Dương cau mày đặt ly rượu xuống bàn nhìn cô bé đăm chiêu.

-Lucy à ! Em vẫn còn nhỏ lắm, chưa cần phải biết đến những chuyện này đâu. Mà dù có biết được em cũng không thể làm gì đâu. Hãy quên tất cả đi mà sống, đó cũng chính là điều thầy Long mong muốn, hãy nghe lời anh, đừng bao giờ tìm hiểu về quá khứ của bác em nữa.

-Anh muốn em quên đi ?

-Đúng !

Lucy giận dữ ngước lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!